Vừa bước vào văn phòng, Lê Lý đã nhìn thấy Hà Liên Thanh và Vu Bội Mẫn ngồi trước bàn làm việc của lão Bì ở góc trong cùng.
Vu Bội Mẫn giữ vẻ điềm tĩnh, im lặng. Hà Liên Thanh thì khom lưng, gù vai, cúi đầu rất thấp, trông như một đứa trẻ phạm lỗi.
Lão Bì cười tươi nhìn Vu Bội Mẫn: "Tôi thấy bố của Yến Vũ có vẻ nóng tính, nên đã không nói với anh ấy, sợ ảnh hưởng đến tâm lý của con. Tôi nghĩ nói chuyện với cô sẽ tốt hơn."
Vu Bội Mẫn gật đầu: "Vẫn là thầy chu đáo, xin cảm ơn."
Lão Bì tỏ vẻ rất hài lòng, cười nói đó là điều nên làm, những học sinh xuất sắc như Yến Vũ cần được bảo vệ cẩn thận, đặc biệt là khi kỳ thi tốt nghiệp sắp đến gần. Ông quay sang nhìn Hà Liên Thanh, sắc mặt thay đổi: "Nếu bố của Yến Vũ đến, với tính khí của anh ta, tôi sợ không ngăn được anh ta mắng chửi cô và Lê Lý một trận. Cô xem thử dạy con kiểu gì thế này?"
Từ sau khi chồng và con trai gặp chuyện, Hà Liên Thanh trở nên nhút nhát, sợ hãi tất cả những người nắm giữ dù chỉ một chút quyền lực, ví dụ như bảo vệ ở chợ, quản lý trật tự đường phố, nhân viên nhỏ ở cục công thương, cảnh sát khu vực, giáo viên trong trường...
Vài câu nói của lão Bì khiến bà run rẩy, liên tục gật đầu, khom lưng: "Cảm ơn thầy, xin lỗi thầy, tôi nhất định sẽ nói chuyện với Lê Lý..."
"Cô mà quản được nó, thì nó có ra nông nỗi này không?!" Lão Bì còn định nói tiếp thì Lê Lý giận dữ gằn giọng: "Thầy hãy tôn trọng mẹ tôi một chút!"
Lê Lý sải bước tới, một tay ôm lấy vai Hà Liên Thanh, lạnh lùng nói: "Thầy hãy làm rõ, bà ấy không phải học sinh của thầy! Thầy không có tư cách nói chuyện với bà ấy như vậy."
Hà Liên Thanh sợ hãi vội vàng kéo Lê Lý nhưng không giữ được.
Lão Bì lớn giọng: "Em nói chuyện với thầy thái độ gì đấy? Hả?!" Ông ta như bắt được quả tang, tìm Hà Liên Thanh và Vu Bội Mẫn để phân xử: "Hai vị xem, xem đi, tôi không hề oan uổng em ấy chứ? Hai vị đã từng thấy học sinh nào như em ấy chưa?!"
Vu Bội Mẫn nhíu mày, không nói gì.
Hà Liên Thanh sốt ruột ra sức kéo Lê Lý: "Con đừng nói nữa!"
Lê Lý giữ chặt tay mẹ, nhìn thẳng vào lão Bì, mắt tóe lửa: "Thầy gọi mẹ tôi đến đây làm gì? Thầy hung hăng với bà ấy làm gì?!"
"Trong lòng em rõ tôi gọi cô ấy đến đây làm gì!" Lão Bì đập bàn: "Tháng này ngày nào em cũng quấn quýt bên cạnh Yến Vũ làm gì? Tưởng thầy không biết sao? Cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, cùng nhau chiếm phòng học, em muốn làm gì hả Lê Lý? Những lời khó nghe, tôi không tiện nói trước mặt hai vị phụ huynh và các thầy cô giáo khác, con gái thì cũng nên biết giữ thể diện. Sắp thi tốt nghiệp đến nơi rồi?
Em tự lêu lổng thì thôi đi, đừng làm phiền người khác học hành!"
Lê Lý sững sờ, toàn thân khí huyết dồn lên mặt, vừa giận vừa xấu hổ.
Vu Bội Mẫn mặt căng thẳng, đỡ trán nói: "Bố của Yến Vũ mà nghe được những lời này, sẽ có chuyện lớn đấy."
Hà Liên Thanh vội nắm lấy tay bà, van xin một cách yếu ớt: "Con bé không cố ý đâu, sau này nhất định sẽ giữ khoảng cách. Hai vị đừng trách con bé."
Thấy cảnh đó, Lê Lý vừa đau lòng, vừa bực tức lại vừa ấm ức, định nói gì đó thì có người kéo tay cô.
Cô quay phắt lại, Yến Vũ đã đến. Vẻ mặt anh bình tĩnh, nhưng ánh mắt dường như có lực, nói: "Em đừng nói thêm lời nào nữa."
Lê Lý ngẩn ra.
Yến Vũ đã quay sang lão Bì: "Thầy Bì, thầy có gì cứ nói với em."
Sắc mặt lão Bì dịu đi: "Không liên quan đến em. Hôm nay chủ yếu là gọi Lê Lý đến, nói rõ mọi chuyện trước mặt hai bà mẹ, và để em ấy hứa là..."
"Hứa cái gì ạ?" Yến Vũ nói với giọng rất nhạt: "Là em trêu chọc bạn ấy, là em đeo bám bạn ấy. Thầy muốn bạn ấy hứa cái gì? Lại còn quát mắng bạn ấy làm gì?"
Lão Bì cứng họng. Các giáo viên khác trong văn phòng kinh ngạc nhìn nhau.
Vu Bội Mẫn đứng bật dậy, nói gấp: "Yến Vũ con nói bậy gì thế! Con nói những lời này mẹ sẽ tin sao?!"
Yến Vũ nhìn bà: "Mẹ không tin con sẽ nói lại lần nữa, nói đến khi nào mẹ tin thì thôi."
Vu Bội Mẫn nhìn vào mắt con trai, bỗng im lặng.
Lão Bì thì khuyên nhủ hết lời: "Yến Vũ, em đừng vì bảo vệ bạn ấy mà nói những lời này. Em là học sinh thế nào, thầy biết..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!