Khu phố cũ.
Nằm giữa Phường Thu Hoè và Phường Thu Dương, phố Lưu Ly là một con phố buôn bán cũ kỹ. Mấy năm gần đây, thành phố Giang Châu tập trung phát triển khu đô thị mới ở phía Nam. Khu phố cũ phía Bắc cùng với nhà máy thép, nhà máy đóng tàu bỏ hoang bị bỏ mặc bên bờ sông, chẳng ai đoái hoài.
Thế nhưng phố Lưu Ly dường như tách biệt với thế giới bên ngoài, từ khi Lê Lý có ký ức đến nay, nơi này hầu như không thay đổi gì.
Do quanh năm có xe tải chở cát từ sông chạy qua, mặt đường xi măng đã bị cán đến nát bươm, trông như bị thứ khổng lồ nào đó đập xuống mấy cú.
Vỉa hè lát gạch lục giác thấm nước, hoa văn chẳng đều nhau, bước chân lên chỗ nào là bùn bắn lên chỗ đó; thỉnh thoảng còn xuất hiện những đoạn đường dành cho người khiếm thị chẳng biết bắt đầu từ đâu và kết thúc ở đâu.
Xe máy, xe tải nhỏ, xe ba gác đỗ chen chúc trên vỉa hè, che khuất luôn cả những thùng rác vốn chỉ để làm cảnh. Lúc gió thổi, túi ni
-lông rách, giấy vụn bay lả tả khắp nơi.
Dưới chân xám xịt, nhưng phía trên lại là một mảng màu rực rỡ. Trắng, xanh, vàng, đỏ, xanh lá... đủ loại biển hiệu với độ bão hòa cao, hình dạng khác nhau treo chằng chịt trên những căn nhà thấp cũ kỹ.
Nhìn một dãy có thể thấy: "Sửa xe Lâm Ký", "Nhà nghỉ Hảo Trú", "Nướng Vương Sư Phụ", "Tóc đẹp Tư Tư", "Nhà hàng địa phương Hảo Khách", "Sửa chữa – thay mới điện thoại", "Gia công vàng bạc", "Tiệm ảnh – in ấn", "Internet café Phi Thiên", "Phòng khám Lão Giang", "Sửa đồ điện gia dụng"... nối tiếp nhau cho đến tận sông Lam Thủy, nơi giáp ranh khu mới.
Từ ngõ nhà Lê Lý đi thẳng ra, rẽ phải là tiệm cắt tóc. Sát bên cạnh là biển hiệu nền tím chữ trắng "Siêu thị Mã Tú Lệ" to tướng.
Gọi là siêu thị, nhưng chỉ chiếm diện tích ba gian, thông liền nhau nên cũng khá rộng. Hàng hóa bày kín bốn bức tường, giữa phòng đặt ba dãy kệ dài, đủ loại mặt hàng.
Mỗi chiều thứ Năm, Lê Lý chỉ học một tiết luyện tai, hai tiết tự học còn lại không đi, mà đến siêu thị Mã Tú Lệ phụ kiểm hàng, hai tiếng được bảy mươi tệ.
Hết tháng Chín, Trường Nghệ thuật Giang Châu sẽ nghỉ hoàn toàn để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh nghệ thuật toàn tỉnh vào đầu tháng Mười Hai. Thời gian này, học sinh tự liên hệ giáo viên luyện tập hoặc tham gia các khóa ôn tập của trung tâm bên ngoài. Tùy chất lượng giáo viên và tổ chức, học phí ít thì vài nghìn, nhiều thì hơn chục nghìn tệ.
Trong lúc kiểm hàng, Lê Lý nhắn tin cho bạn là Tần Hà Di:
"Có việc gì gọi tớ nhé. Đang cần tiền gấp."
Tần Hà Di học trên cô hai khóa, sau khi tốt nghiệp không học tiếp mà rủ vài người lập một ban nhạc nhỏ đi diễn sự kiện. Khi thiếu người, Hà Di sẽ gọi Lê Lý. Lịch sinh hoạt của cô ấy thất thường, nên Lê Lý cũng không trông mong trả lời ngay.
Khi Lê Lý đang kiểm ở kệ trong cùng, bên ngoài có tiếng khách:
— "Xin chào?"
Một giọng nam sạch sẽ, ấm áp vang lên:
— "Có ai ở đây không?"
Lê Lý thò đầu nhìn, quầy thu ngân không có ai, bà chủ chẳng biết đi đâu.
— "Ra ngay đây."
Cô kẹp bút vào sổ, đóng lại rồi đi ra ngoài.
Yến Vũ đang đứng ở cửa, mắt lướt qua dãy hàng gần mình nhất.
Thấy cô, anh vẫn giữ vẻ bình thường.
— "Cậu cần gì?" – Lê Lý hỏi.
— "Đèn bàn. Có không?"
— "Có. Đèn bàn ở..." – cô bước về phía kệ ngoài cùng, liếc ra hành lang tìm rồi chỉ: – "Ở kia. Chỉ có một loại thôi nhé, không có mẫu khác."
— "Không sao." – Yến Vũ đứng nguyên chỗ.
Lê Lý lấy một chiếc đèn bàn học màu xanh, giơ lên cho anh xem từ xa:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!