Chương 49: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, vừa ra khỏi sân, Lê Lý phát hiện người em họ của Trình Vũ Phàm đã kết bạn QQ với cô, còn nhiệt tình chào hỏi:

"Lê Lý? Trùng hợp thật. Chúng ta học cùng trường tiểu học đấy, mình là Trương Tinh Ngô."

Lê Lý không nhớ ra cậu ta, đang nghĩ thì Trương Tinh Ngô nói tiếp:

"Hồi nhỏ chúng ta không chơi chung nên chắc cậu không có ấn tượng. Nhưng mình thì nhớ cậu. Năm lớp năm, trên đường về nhà mình bị người ta chặn đòi tiền, cậu cầm gậy đuổi bọn họ chạy mất. Khi đó mình còn chưa cao lên, lùn tịt. Cậu gan thật, bọn họ ba thằng con trai, lại còn học cấp hai nữa."

Lê Lý vừa ăn bánh nếp vừa len lỏi qua mấy con hẻm, vẫn không nhớ ra.

Thấy cô không nhớ, Trương Tinh Ngô đổi chủ đề: "Cậu muốn hỏi chuyện của Yến Vũ à?"

Cô kẹp cái bát giấy đựng bánh nếp bằng một ngón tay, đáp: "Nói được không?"

"Chuyện cậu ấy gay á? Quả thật có lời đồn, có người tin, có người không. Có lẽ vì cậu ấy đẹp trai quá. Mình là đàn ông thẳng mà lần đầu thấy còn phải nhìn chằm chằm một lúc lâu."

"Mình học dân nhạc, nhưng không ở cùng tầng với cậu ấy. Dù là nhân vật nổi bật nhưng cậu ấy nói rất ít, cũng chẳng có bạn. Người ngoài khó mà biết chuyện gì về cậu ấy. Hơn nữa học nghệ thuật thì thời gian học chung cũng không nhiều, thầy chuyên ngành lại không giống nhau."

Lê Lý đã ăn xong bánh nếp, khẽ đấm vào ngực vì hơi nghẹn, ra khỏi hẻm, đi về phía đê sông:

"Cậu học gì?"

"Cổ cầm. Yến Vũ cũng biết đàn cổ cầm, đàn rất hay. Cậu ấy biết nhiều loại nhạc cụ và đều chơi ở trình độ cao. Cái này thì nhạc sinh bình thường không sánh được, quá thiên tài. Thuộc dạng không cần cùng chuyên ngành cũng biết là rất giỏi."

Lê Lý đưa chủ đề quay lại: "Chuyện gay bắt đầu đồn từ khi nào?"

"Vài năm trước thì không có, hình như từ cuối cấp hai? Có lẽ vì cậu ấy không yêu đương. Trường mình nề nếp cũng tốt, nhưng mà học sinh nghệ thuật thì không quản hết được. Số con gái theo đuổi cậu ấy nhiều không tưởng tượng nổi. Trường trung cấp mỹ thuật, trường trung cấp hí kịch bên cạnh đều biết tiếng. Cậu ấy không yêu ai, nên trông khác người."

"Ồ, con gái của thầy dạy cậu ấy cũng thích cậu ấy. Có lần tặng cho cậu ấy hộp đàn tì bà hàng hiệu đặt riêng, mấy chục nghìn. Cậu ấy không nhận. Cô gái đó khóc trong phòng nhạc cả buổi chiều. Chuyện này cả trường đều biết. Nhưng mà người theo đuổi nhiều, chuyện này cũng không tính là ầm ĩ nhất."

Lê Lý đoán cô gái đó là Chương Mộ Thần, đang nghĩ thì vấp phải hòn đá suýt ngã. Cô vội nhìn đường, Trương Tinh Ngô nói:

"Có thể gọi thoại không, gõ chữ mệt quá."

Cô bấm gọi, sau vài câu chào hỏi, giọng đối phương rất cởi mở và thân thiện:

"Chuyện gay này, có thể là người theo đuổi không được nên bịa? Nói cậu ấy luôn không yêu đương là lạ. Nhưng mình thấy bình thường thôi, cậu ấy là người mê tì bà. Phòng nhạc lúc nào cũng là người đến đầu tiên, đi cuối cùng. Nói chung mỗi lần mình thấy thì cậu ấy hoặc đang học trên lớp, hoặc đang trên đường đến phòng nhạc. Lúc nào cũng một mình, đeo tai nghe, đeo hộp đàn tì bà sau lưng, đi trong trường.

Tháng nào, năm nào cũng vậy."

Không hiểu sao, trong lòng Lê Lý khẽ chùng xuống.

"Ê, cậu với mình đều học nhạc, hiểu mà. Nhạc cụ tuyệt đối không có con đường dễ đi. Hàng ngàn giờ luyện tập mới đổi được một chút tiến bộ. Cậu ấy có thiên phú gấp hàng trăm, hàng nghìn lần người thường, cũng có nỗ lực gấp hàng trăm, hàng nghìn lần người thường. Mình mà được nửa sự nỗ lực của cậu ấy thì đã giỏi gấp trăm lần bây giờ."

"Mình hiểu." Lê Lý nhìn ra Trường Giang ngoài đê. Mùa xuân, mực nước thấp, như phủ một lớp lụa xanh mỏng trên bãi bồi. Cô chợt nói: "Nhưng nghe cậu tả, cảm giác cậu ấy rất cô đơn."

"Ờ... có lẽ vậy."

"Ở trường không ai bắt nạt cậu ấy chứ?"

"Cậu ấy kiểu đại thần, ai dám nói gì. Có thể trong ký túc, mấy nam sinh thân quen thì lấy chuyện gay ra trêu, nhưng chắc không sao."

Ừ, Yến Vũ cũng từng nói là không sao. Nhưng trong lòng Lê Lý vẫn thấy nghẹn. Cô nghĩ, chắc con người ta có thể tự thôi miên, tự nói với mình nhiều lần là không sao, không tổn thương, thì sẽ tin là thật sự không sao.

Nhưng cô không hỏi sâu vào chuyện này, mà ném ra trọng điểm:

"Chuyện đánh người hồi tháng sáu năm ngoái là thế nào? Thật sự đánh đến vỡ đầu à?"

Bên kia bỗng im bặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!