Chương 48: (Vô Đề)

Về đến phố Lưu Ly là mười giờ sáng. Trên phố, các cửa hàng đang bận rộn mở cửa. Hai người xuống xe buýt, chia tay ở ngã ba.

Lê Lý đi sang bên kia đường, quay đầu nhìn lại. Bóng lưng Yến Vũ gầy gò, bước chân chậm rãi đi vào ngõ, còn đưa tay vịn lên bức tường viện.

Cô đang định sang đó thì Yến Hồi Nam cùng Vu Bội Mẫn rẽ vào ngõ. Hai vợ chồng thấy con trai liền chạy nhanh tới đón, cởi ba lô và hộp đàn trên lưng anh xuống, đỡ anh rời đi.

Lê Lý về nhà, dọn dẹp sơ qua rồi đi học.

Yến Vũ chỉ đăng ký dự thi một trường, còn cô ngoài Đế Nghệ thì có thêm hai trường khác. Thời gian ôn thi rất gấp rút.

Từ cuối tháng Một đến giữa tháng Hai, cô hoặc là ở phòng đàn, hoặc là đang trên đường đi thi. Nhưng mỗi tối, năm phút trước khi Yến Vũ đi ngủ lúc 11 giờ, cô sẽ gửi một tin nhắn: "Đang làm gì thế?"

Yến Vũ thường trả lời: "Chuẩn bị ngủ."

Lê Lý thỉnh thoảng sẽ đáp: "Em cũng vậy." Nhưng phần lớn thời gian cô không trả lời, vứt điện thoại xuống rồi ngủ. Cô bận và mệt, không có thời gian tán gẫu.

Yến Vũ vẫn như trước, không có chuyện gì thì không nói, cũng không chủ động tìm cô.

Nhưng mỗi tin "Đang làm gì thế?" của cô, anh đều trả lời ngay. Nếu có lúc không trả lời, hôm sau cũng sẽ nhắn lại.

Cuộc trò chuyện lặp đi lặp lại vào đúng khung giờ, hơn mười lần như vậy, đến khi Lê Lý thi xong vòng sơ khảo ở Hà Đại, đang ngồi trên tàu về Giang Châu, thì nhận được tin nhắn của Yến Vũ: "Em qua vòng sơ khảo rồi." Kèm theo ảnh chụp màn hình và đường link trang web.

Lê Lý lập tức bấm vào xem. Danh sách phúc khảo có hai mươi người, cô đứng thứ ba từ dưới lên. Thời gian phúc khảo là cuối tháng Hai.

Cô vừa bất ngờ vừa vui mừng, lại vừa căng thẳng. Khoa nhạc nhẹ của Đế Nghệ chỉ tuyển mười người. Phúc khảo và vòng ba sẽ chọn từ 20 xuống còn 12. Tỷ lệ bị loại là 40%. Cô gần như đứng chót ở vòng sơ khảo, cơ hội lật ngược tình thế rất mong manh.

lili: "Phúc khảo chỉ còn hai tuần nữa. Chắc là làm nền thôi."

yanyu: "Thay vì nghĩ mấy chuyện vớ vẩn, chi bằng tập trung làm việc."

Lê Lý có chút chấn động, bình tâm lại: "Anh thì sao? Cũng vào vòng phúc khảo rồi à?"

"Ừ."

Không nằm ngoài dự đoán. Nhưng Lê Lý vẫn đăng nhập trang chính thức của Đế Âm để xem, Yến Vũ đứng đầu vòng sơ khảo.

Ngoài dự đoán là anh đạt tròn 100 điểm. Kỳ thi nghệ thuật bao giờ mới có điểm tuyệt đối? Lại còn ở Đế Âm? Hơn nữa, anh bỏ xa người đứng thứ hai tới 3 điểm! Với việc các môn được quy đổi sang thang điểm 100, khoảng cách này vừa hiếm thấy vừa quá lớn.

Cô lướt nhanh qua danh sách. Khoa Tỳ bà của Đế Âm chỉ tuyển 8 người, 20 người vào vòng phúc khảo. Cộng cả vòng ba, tỷ lệ bị loại lên tới 50%. Người cuối cùng ở vòng sơ khảo vẫn đạt 92,5 điểm. Có thể thấy mức độ cạnh tranh khốc liệt thế nào.

Trong danh sách không có Trần Mộ Chương, cũng không có Chương Mộ Thần.

Lê Lý nói: "Vừa xem thông báo phúc khảo của Đế Âm. Sướng."

Yến Vũ trả lại một icon sụt sịt bối rối, không rõ có hiểu được chữ "sướng" của cô là ý gì.

Cô không giải thích thêm, anh cũng không hỏi.

Hai người quen nhau lâu rồi, đều hiểu tính nhau. Lê Lý không phải người lắm lời, không thích cắt nghĩa mấy chi tiết vụn vặt.

Cô cũng biết Yến Vũ chỉ quan tâm rất ít chuyện, hầu hết mọi thứ khác anh đều không để tâm, cũng chẳng tò mò.

Hơn nữa, anh nói chuyện thật sự rất ít. Cô từng gặp nhiều chàng trai ngoài đời thì ít nói nhưng nhắn tin lại hoạt bát, nhưng Yến Vũ không phải thế. Không liên quan đến công việc thì hầu như anh không nói, tâm trí đều đặt ở cây tỳ bà. Anh thậm chí có thể cả ngày không đụng đến điện thoại.

Tối hôm đó, Lê Lý về nhà nói với Hà Liên Thanh rằng mình đã vào vòng phúc khảo của Đế Nghệ.

Hà Liên Thanh không hiểu.

Lê Lý nói: "Tốt hơn Lan Nghệ. Học phí còn rẻ hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!