Chương 46: (Vô Đề)

Yến Vũ đến Học viện Âm nhạc Đế Châu thì phần lớn thí sinh đã vào trường. Người nhà và bạn bè đứng chờ bên ngoài, chật kín cổng trường, không còn một kẽ hở.

Anh cúi đầu len qua đám đông. Trên đầu đội mũ, vành mũ kéo thấp che gần nửa mặt, nhưng phần dưới với đường nét rõ ràng, môi đỏ da trắng. Chiếc áo khoác đen khoác trên thân hình cao gầy thẳng tắp, giữa đám đông càng nổi bật và thu hút.

Không ít người tò mò nhìn theo:

"Đế Âm có khoa biểu diễn à? Không có chứ?"

"Cậu ta đeo hộp đàn mà, biểu diễn gì."

"Nhạc cụ gì thế? Viola à?"

"Viola làm gì to thế?"

Yến Vũ xuất trình thẻ dự thi và CMND, rồi bước vào trường.

Buổi sáng thi lý thuyết. Sau phần thi chung các môn cơ bản, các chuyên ngành sẽ thi theo số lượng thí sinh đăng ký, kéo dài từ một đến năm ngày.

Khoa tỳ bà thi liên tục bốn ngày. Lịch của Yến Vũ là chiều nay, bốc thăm để xếp thứ tự.

Hôm nay có bốn mươi người dự thi, chia làm năm nhóm. Yến Vũ bốc thăm xong, phát hiện mình ở nhóm cuối cùng, đúng như Lê Lý đã nói trúng phóc.

Sau khi bốc thăm, anh cùng bảy người khác trong nhóm vào phòng chờ.

Phần lớn thí sinh đều rất căng thẳng, có người đi đi lại lại, có người lẩm nhẩm bản nhạc.

Yến Vũ đội mũ bucket đen, ngồi một mình ở góc, thỉnh thoảng ngón tay lại khảy vào khoảng không như đang gảy đàn.

Mặt trời ngoài cửa sổ đã xế chiều, giáo viên hướng dẫn đến gọi nhóm cuối chuẩn bị.

Yến Vũ bóc một viên kẹo tỳ bà bỏ vào miệng, đeo hộp đàn lên lưng rồi ra ngoài, vành mũ che mắt, không giao tiếp ánh mắt với ai.

Ngoài hành lang trước phòng thi có tám ghế, Yến Vũ ngồi ghế thứ tư, đặt hộp đàn dựa vào tường đối diện. Những người khác cũng lần lượt đặt đàn rồi ngồi xuống theo thứ tự.

Người đầu tiên vào thi.

Ngay sau đó, tiếng tỳ bà tinh tế vang lên từ trong phòng. Yến Vũ lắng nghe, trình độ không tệ. Quả nhiên, những người đến thi Đế Âm đều là tinh anh cả nước.

Thí sinh đầu chơi xuất sắc khiến những người chờ thêm căng thẳng. Người thứ hai run đến mấy lần, lúc đeo móng giả suýt lúng túng, nhưng khi vào thi lại giữ vững phong độ, thể hiện ổn định.

Ba người cuối hàng ghế bắt đầu nói chuyện nhỏ để giảm căng thẳng:

"Mọi người đều giỏi ghê."

"Nói thừa, đến thi Đế Âm mà yếu sao được."

"Đây mới chỉ là một buổi chiều, còn mấy ngày nữa. Không biết mấy người khác trình độ thế nào."

"Đừng nghĩ nhiều, cứ thể hiện hết mình đi."

"Ừ, cố lên!"

Khi ấy, người thứ ba đã vào thi. Hành lang chỉ còn năm người.

Ba người cuối nói chuyện một lúc, nhận ra hai chàng trai phía trước chẳng tham gia, thậm chí không quay đầu lại.

Một cô gái tò mò liếc nhìn. Chàng trai gần cô thì trông bình thường, nhưng người ở đầu hàng thì cực kỳ điển trai, khiến cô không kìm được nhìn thêm mấy lần — tuy cúi đầu, nửa mặt bị mũ che, nhưng cằm trắng trẻo, môi đỏ, sống mũi cao, đường nét gương mặt thanh tú khiến người ta kinh ngạc. Chưa kể gu ăn mặc đẹp, tư thế ngồi chuẩn, khí chất nổi bật.

Nhìn anh vài lần, cô bỗng thấy bớt căng thẳng hơn hẳn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!