Chương 40: (Vô Đề)

Ba người xuống sân khấu, tiếng vỗ tay vẫn vang lên không dứt.

Đưa tay ra trước, Thôi Nhượng nói với Yến Vũ: "Lần hợp tác đầu tiên, lưu lại chút kỷ niệm chứ?"

Yến Vũ hơi do dự, rồi bắt tay anh một cách ngắn gọn.

Những diễn viên đang chờ ở hậu trường nhìn Yến Vũ bằng ánh mắt đầy nhiệt, như đang vây xem một ngôi sao.

"Đó là Yến Vũ bên trường nghệ thuật à?"

"Là người của Hệ nhạc cụ dân tộc, lên mạng tìm thử đi. Đại thần đấy!"

"Siêu cấp đại thần luôn."

"Không ngờ Giang Châu lại có người giỏi thế."

Có người cầm điện thoại định bước tới xin chụp ảnh cùng, nhưng do dự mãi vẫn không dám lại gần.

Yến Vũ vẻ mặt nhạt nhẽo, đang đặt cây tỳ bà trở lại vào hộp. Một khi đứng giữa đám đông, anh dễ tỏa ra cảm giác xa cách, vô hình mà từ chối người khác.

Khi anh mặc áo phao vào và đeo hộp đàn lên lưng, Lê Lý bước tới hỏi:

"Đi làm khán giả một lúc không?"

"Được."

Hai người thay lại quần áo, tìm một chỗ ở khu dành cho diễn viên phía bên phải hàng ghế khán giả. Yến Vũ đặt hộp đàn xuống sàn.

"Hộp đàn của anh đẹp thật." Lê Lý vừa nói xong thì điện thoại rung. Hà Liên Thanh gửi tới một loạt tin nhắn WeChat kèm ảnh. Trong ảnh, Lê Lý mặc sườn xám đen họa tiết chìm, cánh tay trắng nõn, tư thế đánh trống tràn đầy vẻ đẹp mạnh mẽ.

Lướt tới giữa chừng, cô thấy một tấm chụp Yến Vũ. Có lẽ Hà Liên Thanh bị phần trình diễn của anh lay động nên đã chụp lại khoảnh khắc ấy.

Phông sân khấu màu đen, ghế gỗ cũng đen, cậu thiếu niên mặc đồ đen ôm tỳ bà, tay trái ở trên, tay phải ở dưới, mười ngón xương gân nổi rõ như cành tùng phủ tuyết; gân tay nổi lên như chứa sức mạnh chực bùng nổ. Ở khoảnh khắc được ghi lại, anh ngẩng đầu, nhìn vào một nơi vô hình giữa không trung. Trên gương mặt tái nhợt là vẻ bi thương và xa xăm. Ánh đèn sân khấu soi sáng đôi mắt đen như thủy tinh, bên trong dường như có ánh lệ long lanh.

Lê Lý như bị một lực vô hình đánh vào, dường như hiểu ra điều anh từng nói về "thần vận" của người chơi nhạc. Trong giây lát, âm thanh của cả khán phòng như biến mất.

Cô quay sang nhìn Yến Vũ bên cạnh. Anh đã ngả nửa người xuống ghế, hơi cúi đầu, nhắm mắt, không rõ là ngủ hay chỉ đang nghỉ ngơi. Ánh sáng sân khấu chiếu lên gương mặt anh lúc sáng lúc tối.

Điện thoại vẫn còn vài tấm chụp cảnh cô và Yến Vũ, Thôi Nhượng cùng nhau chào khán giả. Hà Liên Thanh vô tình bắt được khoảnh khắc Yến Vũ và cô nhìn nhau—cậu thiếu niên ôm tỳ bà và cô gái cầm dùi trống, mỉm cười đối diện.

Mẹ nhắn: "Lê Lý, mẹ thấy rồi, con giỏi lắm. Mẹ về trước nhé, con chơi vui vẻ. Anh con chắc chắn đã thấy."

Rồi bà nhắn tiếp: "Bố con cũng thấy rồi."

"Trước đây ông ấy nói, 'Con gái bố đánh trống thật ngầu, thật vui. Hãy để con bé chơi mãi như vậy.'"

"Hôm nay ở trên trời nhìn thấy, chắc ông ấy mãn nguyện rồi."

Trên sân khấu, tiết mục múa kết thúc. Tiếng vỗ tay vang lên, ánh đèn dần tối lại.

Ánh sáng màn hình điện thoại trở nên chói mắt, dòng chữ của mẹ phóng to trong làn nước mắt mờ ảo.

Lê Lý lặng lẽ dùng tay áo chấm mắt, rồi cất điện thoại đi.

Tiết mục mới là tiểu phẩm, khiến khán giả xung quanh cười nghiêng ngả, đến mức hàng ghế cũng rung lên.

Lê Lý tựa lưng vào ghế, giữa đám đông đang cười, cô lại chẳng động đậy. Chỉ đến khi diễn viên cúi chào, cô mới chợt tỉnh và vỗ tay theo.

Bên cạnh, Yến Vũ giật mình, tay nắm chặt ghế. Lê Lý quay lại, thấy anh vẫn đang ngủ, lông mày cau chặt, như đang gặp ác mộng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!