Đêm giao thừa, đợt không khí lạnh tràn về, Giang Châu đột ngột hạ nhiệt.
Buổi trưa, Yến Vũ về nhà, thấy những vũng nước đọng ở chỗ trũng trong khu Phường Thu Dương đã đóng băng. Mấy hôm nay trời xấu, trên dây phơi quần áo treo phơi không nhiều, nhưng lại thấy không ít túi lưới treo củ cải phơi khô và cá muối; máu cá đông lại thành những sợi băng dài, đung đưa giữa không trung.
Trên đường về nhà, bếp nhà này tỏa ra mùi thơm của món khoai tây hầm móng giò, cửa sổ nhà kia vang lên tiếng bố mẹ mắng con. Ở con ngõ bên cạnh, hàng xóm lại cãi nhau om sòm. Lũ trẻ tan học đạp xe vun vút lướt qua bên cạnh.
Về Giang Châu hơn ba tháng, Yến Vũ dần dần cũng quen với sự ồn ào và hỗn loạn của Phường Thu Dương.
Vừa bước vào nhà mình, anh đã ngửi thấy mùi canh cá. Ra đến cửa bếp, máy hút mùi kêu ù ù, trên bếp đang ninh một nồi canh cá vàng nấu với cần tây, Yến Hồi Nam đeo tạp dề, đang thái đậu phụ.
Thấy con trai về, ông nói: "Hôm nay có người ở quê mang cá lên bán đi ngang qua cửa hàng, bố nhìn là biết cá vàng này bắt ở ruộng, mua về hầm canh cho con uống. Lại đây nếm thử xem vừa miệng chưa."
Yến Vũ đặt hộp đàn tỳ bà xuống, đi tới múc nửa muỗng canh, thổi rồi nếm thử, vị ấm nóng, tươi ngon.
"Có cần cho thêm muối không?"
"Vừa rồi."
"Đậu phụ chưa cho, phải thêm chút muối." – Yến Hồi Nam trút đậu phụ từ dao vào nồi, bỏ thêm chút muối, rồi nói: "Xới cơm đi, mẹ con sắp về."
Yến Vũ vừa xới cơm xong thì nghe tiếng cổng. Rất nhanh, giọng của Vu Bội Mẫn vang lên cùng tiếng giày cao gót: "Yến Hồi Nam, hôm nay anh vào bếp à? Trời, ngoài lạnh quá."
"Gặp cá vàng đồng ruộng, nghĩ thằng con trai thích ăn." – Yến Hồi Nam bưng nồi canh ra bàn, đặt lên bếp cồn.
Ba người ngồi quây quần bên bàn, hơi nóng từ nồi canh bốc lên nghi ngút, mùi thơm lan tỏa. Bên cạnh còn có rổ lá cần tây chờ cho vào nồi, thêm món tỏi tây xào, hẹ vàng xào thịt, và ít chân giò hầm bắp ngô còn lại từ hôm qua.
Yến Hồi Nam gắp cho Yến Vũ một con cá nhỏ mềm, kèm vài miếng măng non và phần non nhất của cần tây, dặn:
"Ăn nhiều vào. Cả nhà ăn hết nồi này trong một bữa luôn nhé."
"Vâng."
"Ngon không?"
"Ngon." – Thịt cá mềm, canh thì tươi ngọt. Uống xong một bát, cái lạnh trong người tan đi quá nửa.
Vu Bội Mẫn lại múc cho anh thêm bát nữa, hỏi:
"Tối diễn, cần bố mẹ đến xem không?"
"Không cần."
"Ở Giang Châu mấy buổi diễn này dễ thôi, chẳng có gì đáng xem." – Yến Hồi Nam nói, gắp cần tây cho vào nồi, "Đăng ký trực tuyến rồi chứ?"
Ông hỏi là hỏi kỳ thi vào Nhạc viện Đế Âm.
"Rồi."
"Tốt. Lên được Đế Âm thì... mẹ nó chứ, bố phải đến cổng Nhạc viện Tây Âm treo bảng chúc mừng. Tốt nhất là hai đứa kia trượt hết." – Yến Hồi Nam nghiến răng.
Vu Bội Mẫn dưới gầm bàn khẽ đá vào chân ông.
Yến Vũ chỉ im lặng uống canh, không biểu cảm gì.
Vu Bội Mẫn nói:
"Nó đỗ Đế Âm là chuyện ai cũng đoán được, anh không cần phải nói."
"Nhưng có người cứ nghĩ—" – Yến Hồi Nam bỏ dở câu, gắp lá cần tây đã chín cho vào bát của con trai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!