Chương 38: (Vô Đề)

Hôm sau, Lê Lý trở lại trường.

Vốn dĩ cô chưa làm thủ tục nghỉ học, chỉ coi như xin nghỉ phép. Khi đi đóng tiền tập huấn đặc biệt, cô gặp thầy Bì. Cứ tưởng sẽ bị mỉa mai vài câu, nhưng ông lại chẳng nói gì, chỉ bảo cô bổ sung giấy xin phép, rồi nói thêm:

"Chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi của trường, nhưng tiết mục biểu diễn tổng kết cũng phải bỏ công luyện nhiều hơn. Yến Vũ với Thôi Nhượng mạnh như vậy, em biểu diễn đừng để mắc lỗi."

Lê Lý quay lại lớp viết xong giấy xin phép thì chuông vào học cũng reo.

Yến Vũ chưa đến.

Sáng nay, khi tỉnh dậy ở căn nhà gỗ bên bờ sông Giang, anh đã không còn ở đó. Cô đến xưởng đóng tàu tìm, gió bắc thổi vù vù, bến đầy những con thuyền trống, chẳng thấy bóng người. Cô nhắn tin hỏi anh ở đâu, cũng không thấy trả lời.

Mãi đến chiều, anh mới nói là đang ở nhà, và hẹn tối tập hợp ba người để tập chung.

Tan tiết học buổi chiều, Lê Lý lập tức đi chiếm một phòng tập nhỏ, tự mình tập trống, trong lòng âm thầm hy vọng Yến Vũ sẽ đến trước.

Gần đến giờ học buổi tối, có người đến.

Quả nhiên là Yến Vũ, cô lập tức mỉm cười. Anh mím môi, đi qua một bên đặt hộp đàn xuống, lấy đàn tỳ bà.

Bên ngoài đêm buông xuống, trong phòng đèn huỳnh quang sáng trắng. Gương mặt anh hơi tái, dường như tinh thần không tốt, nhưng vốn dĩ anh luôn yên tĩnh, ít biểu lộ cảm xúc, người khác khó nhận ra.

Lê Lý ngắm anh một lúc, rồi hỏi: "Anh hình như tinh thần không được tốt lắm."

Yến Vũ vừa nhấc đàn lên thì dừng lại một chút, đáp: "Hôm qua ngủ không ngon."

Bàn tay còn lại dường như định đưa lên dụi mắt, nhưng nghĩ tới điều gì, lại khựng lại giữa không trung nửa giây, rồi không tự nhiên mà đưa sang đóng nắp hộp đàn.

Lê Lý lặng lẽ nhìn, không nói gì.

Yến Vũ biết cô đang nhìn mình, chờ một lúc mới nói:

"Cuối tuần này anh sẽ đi Đế Châu, có một buổi biểu diễn, ở lại khoảng một tuần."

"Ồ." – Lê Lý đáp, một lúc sau mới nhận ra anh đang "chia sẻ" với mình, liền muộn màng mà vui vẻ, cầm đôi dùi trống trên tay lắc lắc:

"Chúc anh thuận lợi nhé."

"Cảm ơn."

Không lâu sau, Thôi Nhượng đến. Ba người bắt đầu tập chung, lần đầu hơi trục trặc, nhưng càng về sau phối hợp càng ăn ý, hiệu quả cũng tốt hơn.

Sau đó, suốt một tuần, Lê Lý vừa chuẩn bị cho kỳ thi của trường, vừa luyện tiết mục biểu diễn tổng kết. Giữa chừng, cô tìm thông tin về buổi biểu diễn mà Yến Vũ nói, hóa ra đó là buổi hòa nhạc độc tấu của bậc thầy tỳ bà Cung Chính Chi, tổ chức ba đêm liên tiếp tại Nhà hát Âm nhạc Đế Châu. Khách mời biểu diễn đều là những nghệ sĩ nổi tiếng về sáo trúc, đàn tranh, piano..., và trong danh sách có cả tên Yến Vũ.

Cô còn thấy có cư dân mạng mua vé chỉ để xem cậu:

"Thần tượng cuối cùng cũng xuất hiện lại! Mình phải đi Đế Châu gặp anh ấy!"

"Thật hiếm gặp, từ tháng Tám đến giờ chưa thấy cậu ấy."

"Chắc đang ôn thi tốt nghiệp cấp ba nhỉ. Các cuộc thi và buổi diễn bình thường đều không tham gia."

"Cậu ấy mà cần 'chuẩn bị' để vào Nhạc viện Đế Châu (Đế Âm) sao? Cửa đó chẳng phải muốn vào lúc nào cũng được?"

"Mình đã có vé tối nay rồi! Yến Vũ, đợi mình nhé!"

"Tối qua xem rồi, thần tượng vẫn là thần tượng, quá xuất sắc! Đúng là người kế thừa của thầy Cung!"

"Cung Hằng cũng lên sân khấu, trước đó không thấy tên cô ấy trong danh sách khách mời. Phối hợp với Yến Vũ cực kỳ ăn ý."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!