Chương 36: (Vô Đề)

Gió lạnh quét ngang con phố, khắp nơi đèn đỏ đèn xanh rực rỡ nhưng nhìn vào lại lạnh lẽo.

Lê Lý bước nhanh qua khu phố, Yến Vũ theo sát phía sau. Cuối con hẻm hẹp là một con đường lớn, ngay góc có trạm xe buýt, trên biển hiệu là gương mặt cười rạng rỡ của một ngôi sao.

Đúng lúc một chiếc xe buýt tiến vào trạm, Lê Lý lập tức chạy mấy bước lên xe.

Tuy chưa muộn, nhưng trời dạo này lạnh, hơn nữa tuyến này chủ yếu đi qua các khu phố cũ, nên trong xe sáng trưng mà vắng người, giống như một chiếc hộp sắt tráng kính rỗng tuếch.

Lê Lý đi đến hàng ghế cuối, ngồi sát cửa sổ. Yến Vũ cũng lên xe, liếc nhìn cô từ xa rồi đi về phía cô.

Vừa bước lên bậc sau, Lê Lý ném điện thoại xuống ghế bên cạnh. Yến Vũ liền đi ra hàng ghế cuối, ngồi ở phía đối diện, cách một lối đi.

Lê Lý vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Khu phố cũ chỉ có vài con đường sầm uất, qua khỏi là cảnh hoang vắng. Xe cộ qua lại thưa thớt, đèn đường cũng lẻ loi. Một vài căn tập thể cũ, nhà ống cũ vẫn sáng đèn vàng ấm, trông như những ngôi sao mờ xa xăm.

Bên ngoài tối đen, cả khoang xe buýt, từ ghế ngồi, tay vịn, đến thanh nắm đều phản chiếu rõ ràng trên kính cửa, sáng lấp lánh như thủy ngân, rung động theo nhịp xe lắc lư.

Yến Vũ liếc sang kính cửa, gương mặt Lê Lý phản chiếu trên đó, không biểu cảm, xám mờ như một bức phác họa tĩnh vật bằng chì.

Xe buýt chạy chậm rãi, dừng rồi lại đi, lặng lẽ tiến về trong đêm đông.

"Đến trạm Lam Thủy Hà. Hành khách xuống xe xin chú ý —"

Lê Lý cầm điện thoại nhét vào túi, đi thẳng đến cửa sau. Yến Vũ theo cô xuống xe.

Sông Lam Thủy rộng hơn mười mét, mùa đông cũng không khô cạn. Trước đây, nó chỉ là một con mương tự nhiên đầy rác rưởi, sau được chỉnh trang môi trường, hai bên bờ xây công viên, trồng nhiều cây cảnh, bốn mùa đều có cảnh đẹp.

Nhưng hiện giờ là mùa lạnh nhất trong năm, ngoài vài cây tùng bách thì cây cối đều trơ trụi. Những bà cô tập thể dục ngoài trời cũng đã về hết. Công viên ven sông rộng lớn vắng tanh, chỉ có vài ngọn đèn thấp phát ánh sáng trắng yếu ớt.

Trời đêm không trăng, đường đi mờ mịt.

Lê Lý bước nhanh trên lối gỗ, bàn chân dẫm lên phát ra tiếng kẽo kẹt liên tiếp. Đi đến bên một cây cầu đá, cô bỗng dừng lại, quay đầu.

Yến Vũ cách cô hai, ba mét, cũng dừng bước.

"Anh đi theo tôi làm gì?" Lê Lý hỏi.

Có lẽ do ánh đêm, gương mặt Yến Vũ càng trắng nhợt, đôi mắt đen sâu thẳm: "Ngày mai đi học không?"

Vẫn là câu đó, vẫn không chút cảm xúc. Lê Lý bỗng thấy ghét anh.

"Không đi."

"Tại sao?"

"Liên quan gì đến anh?" Lê Lý nói, "Đừng theo tôi nữa."

Cô lại đi nhanh về phía trước, anh vẫn theo sau.

Cô dừng lần nữa, quay đầu, trong mắt đã đầy tức giận.

Lần này, Yến Vũ lên tiếng trước: "Anh tưởng anh đã nói rõ rồi."

"Nói rõ cái gì?"

"Hiểu lầm." Yến Vũ nói, "Tại sao không đi học?"

"Không tại sao cả, tôi đúng như lão Bì nói, thần kinh, điên khùng." Lê Lý cười lạnh, "Hôm nay anh cũng thấy rồi, tôi chính là kẻ điên."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!