Chương 3: (Vô Đề)

Mấy ngày gần đây trời trở lạnh, lại mưa liên tục, Lê Lý lại đi học trễ.

Bác gác cổng chỉ liếc mắt, thấy là cô thì cầm bút ghi vào sổ: "Nhạc cụ lớp 2, Lê Lý."

Lê Lý cầm ô đi ra khỏi phòng bảo vệ, bước chân không nhanh không chậm.

Cơn mưa dai dẳng dường như sắp kết thúc, vẫn còn rơi lất phất.

Phía sau, hai học sinh đi trễ chạy vụt qua, giẫm lên nền xi măng ướt phát ra tiếng "bẹp bẹp". Họ lao nhanh về lớp mình, như thể mấy bước cuối này có thể thay đổi thực tế đã đi trễ, hoặc làm bộ cho giáo viên thấy — tuy trễ nhưng vẫn cố gắng sửa sai.

Trường nghệ thuật Giang Châu tuy quản lý lỏng lẻo, nhưng mỗi lần học sinh đi trễ, giáo viên chủ nhiệm sẽ bị trừ 10 tệ. Lê Lý nghĩ về số lần mình đi trễ, cũng ổn thôi, mới làm thầy mất 20 tệ, coi như chiếm được của ông ta hai ly trà sữa.

Khách quan mà nói, Lê Lý không phải học sinh hư. Cô không nhuộm tóc, không đánh nhau, không xăm mình, không trang điểm đậm, không gây sự với bạn bè, không mặc đồ hở rốn hay tất lưới, cũng không xỏ khuyên mũi, môi hay rốn.

Nhưng tính cách con người không phải thứ có thể thể hiện bằng vài thứ trang trí bên ngoài, và cũng không thể che giấu bằng vẻ ngoài bình thường.

Dù ở một trường nghệ thuật nơi học sinh cá tính muôn màu, cô vẫn quá đặc biệt.

Học sinh quá cá tính, thầy Bì không thích; nếu thành tích lại kém, thì tội chồng thêm tội.

Hôm nay lại là thứ Hai, không tập buổi sáng, mà là tự học.

Lê Lý giũ nước trên ô, thong thả bước vào tòa nhà dạy học. Cửa sau lớp họ sát ngay cầu thang. Có lẽ vì trời mưa, gió thu lạnh, Hướng Tiểu Dương ngồi cạnh cửa sau đã đóng cửa lại.

Lê Lý đẩy một cái, không mở ra được.

Bên trong vang lên tiếng thầy Bì:

"Đây là học sinh mới chuyển từ Nhạc viện Tây Âm đến, Yan Yu (Yến Vũ"

Cả lớp ồ lên.

"Nhạc viện Tây Âm?"

"Đại thần đó nha."

"Đỉnh thật đấy."

"Sao lại chuyển đến đây nhỉ?"

"Trường trung học thuộc Nhạc viện Tây Âm đứng top 3 toàn quốc đấy!"

Lê Lý cũng hơi nhướng mày — Nhạc viện Tây Âm?

Nhan Vũ? ( *Đồng âm với "Yan Yu")

Tên con gái khá hay.

Lê Lý bước dọc hành lang mờ hơi mưa, liếc qua từng ô cửa kính, lại thấy một thiếu niên mặc áo len trắng đứng trên bục giảng. Cậu dáng người gầy mảnh, cao gầy, cao hơn thầy Bì đến nửa cái đầu.

Ánh đèn huỳnh quang hòa cùng ánh sáng ban mai hắt trên mặt kính cửa sổ, khiến gương mặt cậu trong làn sương và ánh sáng chập chờn khi rõ khi mờ, khiến cô nhìn mãi mà vẫn thấy không rõ ràng.

"Chữ Yến trong Yến Quốc, chữ Vũ trong lông vũ." Thầy chủ nhiệm nói, "Yến Vũ, em tự giới thiệu với mọi người đi."

"Chào mọi người, tôi là Yến Vũ." Giọng cậu rất thấp, nghe có vẻ không có tinh thần.

Lê Lý cầm cây dù còn nhỏ nước, bước tới cửa lớp, nói một tiếng: "Báo cáo."

Yến Vũ quay đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!