Chương 27: (Vô Đề)

Lê Lý đứng ở ngã rẽ cách nhà giam khoảng hai trăm mét, lạnh đến mức phải dậm chân cho ấm.

Theo quy định, chỉ được một người vào thăm Lê Huy. Hà Liên Thanh đã vào, còn cô thì chờ ở ngoài.

Vẫn là con đường cũ ngày trước, hàng ngô đồng ven đường đã trơ trụi lá, bầu trời cũng xám xịt. Bên kia đường, quán tạp hóa nhỏ vẫn mở cửa, người qua lại lác đác.

Lê Lý hà hơi vào tay, đi qua đi lại, nhìn đèn giao thông đổi từ đỏ sang xanh, rồi lại từ xanh sang đỏ. Chẳng bao lâu, Hà Liên Thanh đi tới, đôi mắt đỏ hoe, sưng mọng.

Lê Lý nhíu mày:

– Sao mẹ lại khóc? Chẳng lẽ làm anh khóc theo luôn rồi?

Hà Liên Thanh lau nước mắt, vội nói:

– Không... mẹ ra ngoài rồi mới khóc.

Hai người cùng đi về phía bến đò, Hà Liên Thanh lại bắt đầu rơi lệ:

– Anh con thật tội nghiệp, còn nhỏ như vậy mà đã phải vào đó. Sau này ra không biết sẽ thế nào nữa. Muốn đi làm kiếm sống thì ở Giang Châu chẳng ai thuê nó đâu...

Bà bắt đầu than thở, hết chuyện này tới chuyện kia, không dứt.

Lê Lý thấy bực nhưng lại không nỡ trách, bèn bước nhanh bỏ mẹ lại phía sau. Khi không còn nghe thấy giọng bà nữa, cô mới thấy nhẹ nhõm.

Lên thuyền ở bến Bắc Thành, Hà Liên Thanh thôi không khóc, cũng không than, chỉ đứng bên mạn thuyền nhìn ra dòng sông.

Nước sông xanh nhạt, lẫn cỏ rác, mảnh gỗ trôi nổi. Trên thuyền gió thổi mạnh, lại ẩm ướt, lạnh buốt tận xương. Xui xẻo là chuyến này không có xe khách trên thuyền để tránh gió.

Lê Lý nhìn mẹ đang thẫn thờ, bèn bước tới, kéo mũ áo phao của bà trùm lên đầu, siết chặt dây mũ, cài nút cổ áo, che kín cổ:

– Thật hết nói, mẹ không thấy lạnh sao?

Hà Liên Thanh giật mình, vội định tự chỉnh lại, nhưng con gái đã giúp bà sửa gọn gàng.

– Cảm ơn con gái – bà nói.

Lê Lý không đáp.

– Anh con ở trong đó vẫn ổn, không ai bắt nạt, con yên tâm – bà nói tiếp.

Lê Lý liếc bà một cái.

– Nó học sửa xe, chờ đến khi ra ngoài sẽ làm phụ ở cửa hàng phụ tùng của chú con. Nó kiếm được chút tiền, mẹ góp thêm chút, làm vài năm có kinh nghiệm rồi xem có thể mua lại một cửa hàng nhỏ. Lê Lý, mẹ không có nhiều tiền, không thể cho hết con, cũng phải để lại cho anh con một ít...

Lê Lý cắt ngang:

– Con chẳng trông vào tiền của mẹ. Anh cũng chưa chắc cần của mẹ.

Hà Liên Thanh im lặng.

Một lúc sau, Lê Lý hỏi:

– Tên khốn đó với cô ở tiệm cắt tóc, thế nào rồi?

Hà Liên Thanh đáp, giọng não nề:

– Không biết.

– Cô kia chắc chẳng coi trọng hắn, không lâu bền đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!