Chương 19: (Vô Đề)

Lê Lý xách một túi bánh nhỏ bước ra hành lang. Đúng lúc hoàng hôn, bầu trời phía tây rực rỡ sắc tím đỏ. Trong lớp học, các bạn ở lớp đào tạo hoặc đang ăn tối, hoặc đọc sách, hoặc trò chuyện.

Cô bỗng muốn ngắm hoàng hôn nên quay người đi lên tầng trên.

Lên đến sân thượng, cô kéo cánh cửa sắt nặng trịch, "keng" một tiếng vang trầm, ánh chiều rực rỡ ùa thẳng vào mặt. Ở cuối sân thượng, một chàng trai mặc áo len trắng xám đang ngồi trên mép lan can.

Yến Vũ nghe tiếng động liền quay lại.

Ngược sáng, Lê Lý không nhìn rõ vẻ mặt anh. Thấy cô đi tới, anh lại quay đầu đi.

Cô khép cửa, khi nhìn bóng lưng anh lần nữa, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả. Có lẽ, sau bản tỳ bà khiến cô vừa kinh ngạc vừa rung động hôm ấy, giờ nhìn anh lại có phần khác trước. Với dân chơi nhạc cụ, người vừa có thực lực vừa có thiên phú tự nhiên sẽ mang khí thế áp đảo.

Giờ đây, anh lặng lẽ ngồi giữa ánh hoàng hôn, trên áo len và mái tóc đen đều loang một màu vàng kim óng ả.

Lê Lý tiến đến mép sân thượng, cúi nhìn xuống, bên ngoài lan can chỉ có một tấm chắn cao chừng ba bốn mươi phân. Tòa nhà cao bảy tầng, nhìn thôi đã thấy nguy hiểm.

Cô đặt túi bánh giữa hai người, nhanh nhẹn trèo lên ngồi, hai chân thõng ra ngoài.

Yến Vũ không nhìn, cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ hướng mắt về phía chân trời, vẻ mặt nhạt nhòa.

Ánh hoàng hôn phủ lên gương mặt nghiêng của anh, vương chút cô tịch.

Cả hai im lặng một lúc lâu.

Yến Vũ nói:

– Mặt trời sắp lặn rồi.

Phía tây chỉ còn vệt tàn dương treo lơ lửng trên khu phố cũ và bờ đê.

– Còn chút nữa, nhà cao che mất thôi. – Lê Lý mở túi nilon – Ăn bánh không?

Yến Vũ chẳng buồn nhìn, khẽ lắc đầu.

– Ngon lắm, không ngọt quá đâu.

Anh vẫn lắc đầu.

Cô không ép, chỉ thấy con người này tâm trạng sâu kín, khi thì ấm áp, khi thì lạnh nhạt; lúc gần gũi, lúc lại xa cách.

Vừa ăn bánh, cô vừa đung đưa chân để xua đi sự lặng lẽ, hỏi:

– Cậu có hẹn thầy dạy môn chuyên ngành không?

– Không.

Đúng như cô đoán. Hôm nay khi cô học trống jazz, nghe thầy nói, với trình độ của thầy tỳ bà ở đây thì không dạy nổi Yến Vũ, ngược lại còn bị anh dạy thì có.

– Vậy cậu toàn tự luyện à?

– Ừ.

– Không có thầy thì không sợ gặp vấn đề sao? – Lê Lý nói tiếp – Nhưng mà cậu giỏi thế, chắc cũng chẳng cần thầy nữa rồi.

Yến Vũ nghĩ một chút rồi đáp:

– Không hẳn. Kỹ thuật không bao giờ có điểm hoàn mỹ. Càng đi xa, càng phải học và luyện nhiều hơn.

– Vậy bây giờ cậu có thầy chưa?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!