Hai cô gái đi theo sang dãy máy khác, Yến Vũ đang chăm chú nhìn vào tủ kính, khẽ điều chỉnh càng gắp.
Anh rất nhanh đã chỉnh xong, quay đầu tìm kiếm ánh mắt của Lê Lý. Ánh mắt vừa rồi còn nghiêm túc vì tập trung, giờ đã dịu lại.
Lê Lý nhận ra anh đang chờ mình, liền bước nhanh lại bên cạnh:
"Xong chưa?"
"Cậu ấn đi."
Lê Lý hơi sững lại:
"Tớ á?"
"Ừ." Yến Vũ hơi lùi nửa bước, chỉ vào nút khởi động màu đỏ.
"Tớ chưa từng gắp trúng lần nào đâu..."
"Lần này thử xem." Yến Vũ hơi nhướng cằm, ra hiệu cho cô.
Lê Lý bèn ấn nút, lực ấn vừa mạnh vừa nghiêm túc, khóe mắt Yến Vũ hơi cong lên.
Cô quay lại:
"Cười gì đấy?"
Ánh mắt Yến Vũ bình thản:
"Tớ có cười đâu..."
Không bắt được khoảnh khắc anh cười, Lê Lý quay đầu lại.
Chiếc càng xoay tròn rồi hạ xuống, chạm vào mông, chân sau và đuôi con cáo trắng; bắt đầu siết lại, nâng lên, trái tim Lê Lý cũng bất giác căng theo.
Càng khẽ rung, Lê Lý nín thở.
Lông mi Yến Vũ khẽ rủ xuống, khi ngẩng lên lại khẽ liếc sang Lê Lý. Cô đang chăm chú nhìn vào tủ kính, trong mắt lóe lên ánh sáng.
Càng chạm vào điểm cuối, khẽ khựng một cái, con cáo trắng rơi tọt vào lỗ nhận đồ.
Tạ Hàm hét lên; Lê Lý cũng há miệng, ánh mắt sáng bừng, lập tức cúi xuống nhìn ô nhận đồ.
Yến Vũ ngồi xuống, lấy con cáo trắng tinh khôi ra, đưa cho cô.
"Cảm ơn." Cô cười với anh, nụ cười không lớn nhưng ánh mắt lấp lánh.
"Không có gì." Anh đáp.
Tạ Hàm đã có con Ngô Hoàng Vạn Tuế mình thích nhất, nên không định tốn tiền xu nữa mà muốn sang chơi ném rổ.
"Hai cậu chơi tiếp nhé, tớ đi ném rổ đây."
"Đi cùng đi." Lê Lý thử rủ Yến Vũ, "Cậu có chơi bóng rổ không? Đi chung nhé?"
Yến Vũ lắc đầu.
"Cậu hình như không thích bóng rổ."
Yến Vũ giơ một bàn tay lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!