Lê Lý về đến nhà thì liếc nhìn điện thoại, 10 giờ 10 tối.
Cây lê ngoài sân đổ xuống một bóng tối mờ mịt. Phòng của Hà Liên Thanh tối om.
Từ sau khi chồng mất, con trai vào tù, bà bị suy nhược thần kinh, giấc ngủ chẳng yên. Mỗi tối nhất định phải ngủ trước mười giờ, nếu không sẽ trằn trọc cả đêm.
Lê Lý nhẹ tay nhẹ chân bước vào sân, lặng lẽ vào tầng một. Vừa khép cửa lớn, đèn trong phòng Hà Liên Thanh bật sáng. Bà khoác áo ngoài đi ra.
"Con làm ồn đến mức đánh thức mẹ à?" Lê Lý hỏi, giọng rất cẩn trọng, rõ ràng là không phát ra một tiếng động nào.
"Chưa ngủ được." Hà Liên Thanh nói, đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng.
Trên gương mặt bà vẫn là vẻ u sầu đã thành thói quen: "Hồi con học tiểu học, ba con mở cho con và anh trai một khoản tiết kiệm giáo dục, mỗi tháng gửi một hai trăm tệ. Đến lúc ông ấy mất thì có hơn mười ngàn. Đây là phần của con, mật khẩu là ngày sinh của anh con."
Lê Lý nhận lấy, liếc nhìn bà. Hà Liên Thanh ánh mắt đầy mệt mỏi:
"Nghe nói trường con nghỉ học rồi, giờ mẹ mới hiểu sao học phí học kỳ này lại thấp như vậy. Con cũng chẳng nói với mẹ."
Ngón tay Lê Lý xoay tấm thẻ, khẽ hỏi: "Có phải con không nên học trống Jazz không?"
Hà Liên Thanh không trả lời.
Phòng khách không bật đèn, ánh sáng vàng vọt từ phòng ngủ hắt ra. Bóng của mẹ dài và đậm, phủ trùm lên người Lê Lý.
Giọng bà trầm xuống: "Nếu học phí đại học không quá cao, mẹ sẽ cố gắng lo cho con một hai năm đầu, sau đó thì con phải tự lo."
"... Vâng." Lê Lý đáp.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Lê Lý cùng Tạ Hàm đi đăng ký ở Nhạc Nghệ.
Tạ Hàm đã đăng ký lớp nâng cao từ lâu, còn nghe ngóng được tin Nhạc Nghệ sắp khai giảng nên đang có chương trình khuyến mãi. Ai giới thiệu được học viên mới nhập học sẽ nhận về 1.200 tệ tiền hoa hồng.
Tạ Hàm nài nỉ: "Lê Lý, cậu cũng đăng ký lớp nâng cao đi. Tuy đắt nhưng giáo viên giỏi hơn nhiều. Cậu cứ nói là tớ giới thiệu, tớ được 1.200 tệ, tớ đưa hết cho cậu."
Tiền đi làm thêm của Lê Lý đã tích được hơn 5.000, cô gật đầu đồng ý.
Tạ Hàm vui mừng khôn xiết. Khi Lê Lý đăng ký xong, cô nhận được tiền hoàn lại liền chuyển ngay cho Lê Lý.
Lê Lý nói: "Hay mình chia đôi nhé?"
"Tiền này vốn không phải của tớ, chia gì chứ?" Tạ Hàm đáp, "Hay là cậu mời tớ đi chơi game đi. Tớ biết một tiệm mới mở, người siêu ít!"
Lê Lý đồng ý. Kỳ nghỉ này của cô đã trôi qua trong hỗn loạn, cũng cần xả stress.
Cô muốn chơi máy bắt cá và ném rổ, Tạ Hàm thì muốn đua xe và gắp thú bông. Hai người vừa khéo hợp ý, lập tức đạp xe tới trung tâm thương mại. Vì mới khai trương, phòng game hầu như không có khách, chỉ có vài nhân viên gục bên quầy chơi điện thoại.
Thấy vắng vẻ, cả hai mừng rỡ, đổi hơn 200 xu chơi game, chia vào hai rổ nhỏ.
Lê Lý định đi thẳng đến khu máy bắt cá, nhưng Tạ Hàm lại muốn gắp thú. Lê Lý đồng ý, nói sẽ chia nhau ra chơi, nhưng Tạ Hàm không chịu, bảo gắp thú một mình thì mất hứng, nhất quyết kéo cô đi cùng.
Lê Lý:
"Cậu gắp con thú thì cần gì không khí, muốn tớ mặc váy cỏ nhảy waka waka bên cạnh hả? Bỏ tay ra!"
Tạ Hàm không chịu buông, quấn riết đến mức rổ xu của Lê Lý lách cách vang lên:
"Lê Lý xinh đẹp, lát nữa cậu chơi bắt cá tớ cũng cổ vũ cho!"
"Không cần." Lê Lý nói, "Ngốc mới chơi gắp thú, toàn là thuế IQ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!