Trò chơi xếp hình mà Yến Vũ chơi tên là "Ngôi nhà thủy tinh". Hồi mới vào cấp hai, Sư Khải đã giới thiệu cho anh để thư giãn đầu óc.
Sau này Sư Khải chơi trò khác, nhưng Yến Vũ chỉ chơi trò xếp hình đó.
Không phải vì anh thích trò chơi xếp hình đến mức nào, mà chỉ đơn giản là đã quen tay. Mỗi khi qua một màn, "Ngôi nhà thủy tinh" lại rơi ra một vật phẩm, như thảm, hồ bơi, đèn đường, máy pha cà phê, gạch lát hoa văn.
Người chơi có thể dùng những vật phẩm đó để xây dựng đường phố và nhà cửa trên một khu đất trống.
Yến Vũ chọn một khu đất dựa núi kề biển. Mặc dù chơi trò này, nhưng anh không nghiện, chỉ chơi một lát khi cần thư giãn. Nhưng qua nhiều năm, tích tiểu thành đại, anh đã xây dựng được một con phố trong "Ngôi nhà thủy tinh", có vườn hoa giữa phố, tiệm bánh ngọt, nhà hàng, cửa hàng ô tô, tiệm đàn...
Anh chỉ chơi các màn cơ bản, không khám phá thêm, chơi hai ba năm mới phát hiện ra chức năng ẩn của "Ngôi nhà thủy tinh" – mỗi vật phẩm đều có thể giấu một bí mật. Nghĩa là người chơi có thể viết một đoạn văn bản không quá 140 ký tự dưới dạng nhật ký.
Trong những khoảnh khắc nào đó ở thành phố Tây, Yến Vũ đã mở một vài vật phẩm, một lá cờ, một chiếc ghế, một viên gạch lát. Anh nhìn vào khung văn bản nhật ký trống, muốn viết gì đó.
Anh cảm thấy mình nên nói gì đó, đừng quá im lặng, nhưng ngón tay lơ lửng trên bàn phím điện thoại rất lâu, cuối cùng, không gõ được một chữ nào.
Anh im lặng một cách triệt để.
Nếu một ngày nào đó, anh rời đi, anh thậm chí không muốn để lại dù chỉ một lời trong lòng mình ở trong trò chơi.
Khởi đầu
Lần đầu tiên anh ghi nhật ký là sau khi đến học ở trường Nghệ thuật Giang. Khi đó, các công trình khác trong "Ngôi nhà thủy tinh" đã được anh mở khóa và xây dựng xong xuôi, anh bắt đầu xây dựng một ngôi nhà, là một tư gia có vườn.
Trên tường rào của sân nhà "tư gia", anh viết hai chữ cái la tinh.
Nhật ký hàng rào: lili
Ngày hôm đó anh đứng trên bục giảng, nghe thấy cô ấy hét "Báo cáo", là cái giọng nói đã từng mang bánh dính đến nhà anh và cãi nhau với Yến Hồi Nam. Cô gái có khuôn mặt bướng bỉnh, đôi mắt đen trắng rõ ràng, không có gì đặc biệt lắm.
Cho đến khi cô ấy nói: "Tôi không đứng." Anh mới nhìn cô ấy một lần nữa, ghi nhớ khuôn mặt đó. Giờ ra chơi, nghe thấy có người gọi cô ấy là Lili. Anh nghĩ, có phải là Lili trong "li li nguyên thượng thảo" không?
Lần thứ hai, anh ghi vào đèn hoa mộc lan ở cột cổng.
Nhật ký đèn hoa mộc lan: Trong lớp học nhìn thấy ráng chiều rất đẹp, khoảnh khắc đó cảm thấy đã đủ rồi, ngày mai có rời khỏi thế giới này cũng không sao.
Hơi tiếc vì chỉ có mình tôi nhìn thấy, thì cô ấy đã đến.
Tại sao lại ghi lại hai đoạn này, anh không biết.
Nếu nói có cảm xúc rõ ràng, không hề có.
Anh là một người rất chậm nhiệt.
Nếu phải giải thích, có lẽ là một sự tình cờ, quen tay mà thôi.
Vì vậy, thuận tay viết vào nhật ký ghế nằm trong vườn:
Nhật ký ghế nằm: Cô ấy đã bấm còi.
Nhật ký bàn nhỏ: Hôm nay đi cho mèo ăn, lại nghe thấy tiếng còi xe của cô ấy.
Cô ấy là một người đặc biệt. Ít nhất, anh chưa từng gặp người nào như cô. Dám cãi nhau với giáo viên, đứng ra bênh vực một học sinh mới chuyển trường không quen biết, bấm còi xua đuổi những người tò mò, khi hiểu lầm anh thì trực tiếp tìm anh chất vấn, phát hiện mình sai thì thẳng thắn xin lỗi, luôn mạnh mẽ, trực diện, thẳng thắn, chân thật.
Không hiểu sao, anh muốn gặp cô, dù không nói chuyện. Đôi khi lại muốn nói gì đó với cô ấy, dù là những cuộc đối thoại vô nghĩa. Nhưng anh thực sự không giỏi ăn nói, nói một chữ thôi cũng khó khăn.
Lần đó ở cửa siêu thị Mã Tú Lệ giúp cô khiêng thùng, đó là một hành động vô thức. Anh vốn đang nghe nhạc, thấy cô ấy bận rộn, liền thuận tay tiến lên. Nhưng sau khi khiêng xong, anh lại không muốn đi, trốn vào trong kệ hàng, nhanh chóng nhắn tin cho mẹ, nói là tiện đang ở siêu thị nhỏ mua đồ, có cần mang gì về không, lập một danh sách. Nếu không, một người không biết nói dối như anh, nhất thời thật sự không thể bịa ra nhiều món đồ.
Trời đất ơi, khi anh đứng trong kệ hàng chờ mẹ gửi danh sách đến, anh đã rất căng thẳng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!