Năm mười hai tuổi, Sư Khải từ Vân Tây thi vào trường Phụ thuộc Tây Âm. Lần đầu tiên rời xa thành phố nhỏ, bố mẹ đưa cậu đến ký túc xá rồi rời đi. Ký túc xá có tám cậu bé. Cậu ngủ giường tầng trên, Yến Vũ cũng ngủ giường tầng trên, giường của họ cạnh nhau.
Sáu người còn lại trong ký túc xá đều là người địa phương ở thành phố Tây, chỉ có cậu và Yến Vũ là người tỉnh khác. Tuy nhiên, Yến Vũ vốn đã quen biết hầu hết các bạn cùng phòng, họ đều học từ trường Phụ thuộc Tiểu học lên. Chỉ riêng cậu, không quen ai, cảm thấy lạc lõng.
Cuối tuần đầu tiên, tất cả mọi người đều về nhà.
Yến Vũ cũng chuẩn bị đi, bố mẹ anh đến thành phố Tây thăm anh. Trước khi đi, Yến Vũ thấy cậu lẻ loi một mình, nói: "Bố mẹ tớ đưa tớ đi công viên giải trí chơi, cậu đi cùng không?"
Đó là câu đầu tiên Yến Vũ nói với cậu.
Sư Khải không phải là người hướng nội, nhưng cũng không hoạt bát, ban đầu rất khó để hòa nhập với ký túc xá. Cậu có ấn tượng sâu sắc về Yến Vũ, anh yên tĩnh, ôn hòa, chơi đàn tỳ bà rất giỏi, là một người siêng năng và nỗ lực, luôn là người rời ký túc xá sớm nhất và về muộn nhất, khi không có tiết học thì cơ bản ở trong phòng đàn.
Sư Khải rất ngưỡng mộ và thích những người như vậy, lập tức nói: "Được chứ."
Khí chất của hai người rất hợp nhau, trong lòng đều đơn giản và lương thiện, tự nhiên mà xích lại gần, trở thành bạn bè, những người bạn rất thân. Yến Vũ bề ngoài có vẻ lạnh nhạt, nhưng lại là một người ấm áp. Rất nhiều thiện ý và quan tâm đều ẩn giấu trong những chi tiết vô tình.
Sau khi trở nên thân thiết, Sư Khải trở thành người hướng ngoại, ồn ào và hoạt bát hơn.
Yến Vũ đang học rất nghiêm túc, Sư Khải đột nhiên đưa một tờ giấy qua, mở ra xem thì thấy: "Tớ phát hiện trên đầu cậu có hai xoáy."
Yến Vũ: "..."
Anh lười không thèm để ý đến cậu, tiếp tục học. Đến khi tan học, anh nói: "Cậu học nghiêm túc chút được không?"
Sư Khải đi sau một bước, đứng trên bậc cầu thang, dùng ngón tay khuấy hai cái vào xoáy tóc trên đầu anh.
"..." Yến Vũ nói: "Cậu rảnh rỗi quá à?"
Yến Vũ phải đi đến phòng đàn, Sư Khải nói: "Đi đến khu trò chơi điện tử đi. Hôm nay là ngày lễ, đi ăn mừng chút."
"Lễ gì?"
"Tết Trùng Dương."
"..." Anh nói, "Không đi."
"Thôi được." Sư Khải đi theo anh đến phòng đàn.
Yến Vũ thấy lạ: "Cậu không đi chơi nữa à?"
"Một mình có gì vui. Đi với bạn bè mới vui."
"..." Anh nói, "Tùy cậu."
Hai người tìm hai phòng đàn cạnh nhau để tự luyện tập, giữa chừng, Sư Khải gõ cửa bước vào, nói: "Kỹ thuật này khó quá, học không nổi."
Yến Vũ hỏi: "Chỗ nào khó?"
Sư Khải nói một tràng dài, anh nghiêm túc nghe xong, giúp cậu tháo gỡ từng chi tiết một. Sư Khải nói: "Có phải thầy Trần dạy đặc biệt tốt, hay là cậu lĩnh ngộ nhanh hơn?"
Yến Vũ nói: "Không biết. Nhưng tớ có thể dạy cho cậu tất cả những gì tớ biết."
Về điểm này, Yến Vũ luôn không giữ lại điều gì với bất kỳ ai. Sư Khải biết, đó là vì đối thủ trong lòng anh chỉ có chính bản thân mình, huống chi, anh rất vô tư, thực sự yêu đàn tỳ bà, bản thân đã nguyện ý thấy những người chơi tỳ bà khác đều ngày càng giỏi hơn.
Anh đã dạy cậu gần hết buổi chiều, sau khi ăn tối xong, Yến Vũ nói: "Cậu còn muốn đi khu trò chơi điện tử không?"
"Cuối cùng cậu cũng chịu đi à?"
"Nhưng tớ chỉ chơi một tiếng thôi, buổi tối còn phải về luyện đàn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!