Chương 124: Plan B: Yến Thánh Vũ

Năm Yến Thánh Vũ bảy tuổi, lần đầu tiên cậu ra nước ngoài. Bố mẹ bảo, đi thăm anh trai. Cậu ngồi trên máy bay rất rất lâu, chưa bao giờ cảm thấy một chuyến đi lại dài đến thế, cứ như thể đã bay vòng quanh Trái Đất vài lần.

Cậu hỏi: "Tại sao anh lại đi đến một nơi xa như vậy?"

Bố mẹ không trả lời.

Giống như lúc cậu hỏi, tại sao lại chuyển đến Lương Thành, không bao giờ quay về Giang Châu nữa. Bố mẹ cũng không trả lời. Có lẽ, thế giới của người lớn có rất nhiều câu hỏi khó trả lời.

Yến Thánh Vũ không thích ngồi máy bay quá lâu, mệt lắm. Tiếng máy bay ầm ầm, khó chịu vô cùng. Nhưng cậu muốn gặp anh trai, nên ngồi máy bay lâu đến mấy cũng không sao.

Yến Vũ và Lê Lý đến sân bay đón họ, Yến Thánh Vũ lập tức lao đến ôm lấy chân Lê Lý, cô mỉm cười xoa đầu cậu.

Yến Thánh Vũ hỏi: "Chị ơi, chị sắp kết hôn với anh trai em rồi phải không?"

Lê Lý cười nói: "Đúng vậy, em thích không?"

"Thích ạ." Yến Thánh Vũ hỏi tiếp, "Kết hôn rồi, có giống như bố mẹ không?"

"Đúng thế."

Cậu thấy khi chị nói câu này, mặt hơi đỏ, nụ cười rất hạnh phúc.

Anh trai cũng cười hiền lành, nói: "Yến Thánh Vũ, em lớn rồi."

"Em sắp vào tiểu học rồi." Cậu nhân cơ hội lẻn sang bên cạnh anh trai, bàn tay nhỏ bé sờ vào tay áo anh, nói, "Anh ơi, em lâu lắm rồi không gặp anh, nhớ anh lắm. Em sợ lắm, nếu không gặp được anh nữa, em lớn lên, anh sẽ không nhận ra em."

"Anh sẽ nhận ra, anh đã xem em trên video call rồi."

"Thế không giống." Yến Thánh Vũ lại lén nắm lấy tay anh trai, tay anh lớn và rất ấm áp.

Lễ cưới của Yến Vũ và Lê Lý vô cùng đơn giản.

Ngày hôm đó là sinh nhật 22 tuổi của anh trai, họ cùng bố mẹ đến tòa thị chính ký giấy đăng ký kết hôn. Anh mặc vest đen, chị mặc váy ngắn bồng bềnh màu trắng, trên đầu cài một chiếc mạng che mặt trắng muốt, trên tay cầm một bó hoa hồng nhỏ màu hồng nhạt.

Vị mục sư cử hành một nghi thức rất đơn giản cho họ, hỏi, thưa anh Yến Vũ, anh có đồng ý lấy cô Lê Lý làm vợ, yêu cô ấy, chung thủy với cô ấy, dù ốm đau hay khổ đau, không rời xa, cho đến khi cái chết chia lìa hai người, anh có đồng ý không?

Yến Vũ nói: "Tôi đồng ý."

Yến Thánh Vũ thấy anh trai mím môi cười, mắt đỏ hoe. Cậu chưa bao giờ thấy anh trai khóc, có chút tò mò nên cứ nhìn chằm chằm vào anh.

Vị mục sư lại hỏi Lê Lý một lần nữa, khi chị cũng nói "tôi đồng ý", Yến Thánh Vũ thấy nước mắt anh trai lập tức lăn dài, như những viên bi thủy tinh trong suốt.

Chị tiến tới ôm lấy anh trai, họ ôm nhau rất chặt, như thể đối phương là điều quan trọng nhất trên thế giới này.

Khi đó, Yến Thánh Vũ còn nhỏ, chưa hiểu thế nào là tình yêu. Nhưng khoảnh khắc ấy, trái tim ngây thơ nhỏ bé của cậu đã rung động, một cảm giác ấm áp khó tả dâng lên trong lòng. Cậu thấy khung cảnh đó thật đẹp, thật hạnh phúc.

Năm Yến Thánh Vũ mười tuổi, cậu lại cùng bố mẹ và dì Hà Liên Thanh đến thăm anh trai. Lần này, họ ở lại cả kỳ nghỉ đông.

Yến Vũ và Lê Lý ra sân bay đón họ, Yến Thánh Vũ vẫn từ xa đã chạy đến ôm lấy Lê Lý. Cậu thích chị lắm, ban nhạc của chị nổi tiếng toàn cầu, rất nhiều bạn học của cậu đều nghe nhạc của họ, ai cũng thấy tay trống Lili là người ngầu nhất. Trong lòng cậu tự hào lắm.

Cậu quay đầu lại nhìn Yến Vũ đầy thiết tha: "Anh ơi."

Yến Vũ khẽ "ừm" một tiếng, đưa tay xoa đầu cậu. Ngoại trừ hồi nhỏ khi cậu ngủ gật ở tiệm cắt tóc, hay mệt lử sau khi chơi ở công viên giải trí, nhiều năm như vậy, anh trai chưa bao giờ chủ động chạm vào cậu.

Yến Thánh Vũ sững sờ, cảm nhận được đó là một tín hiệu, liền lao đến ôm chặt lấy eo anh, nói: "Anh ơi em nhớ anh lắm. Anh có nhớ em không?"

Yến Vũ không trả lời thẳng, nhưng cũng không đẩy cậu ra, nói: "Em lại lớn rồi."

"Em mười tuổi rồi đó!" Yến Thánh Vũ tự hào nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!