Chương 11: (Vô Đề)

Yến Vũ vừa bước ra khỏi sân, khép lại cánh cổng sắt. Mẹ anh, bà Dư Bội Mẫn, nhanh chân từ tòa nhà nhỏ bước ra, vừa khóa cửa vừa gọi:

— Yến Vũ.

Yến Vũ dừng lại trước cửa.

Dư Bội Mẫn chạy nhanh tới, thấy bên lối nhỏ có một hàng chậu hành, trong đó có một chậu hơi lệch hàng, bà đưa chân đá nó trở lại chỗ.

Bà nói:

— Mẹ phải về cửa hàng đây, đi cùng một đoạn nhé.

Hai mẹ con bước trong ngõ, tiếng giày cao gót của Dư Bội Mẫn gõ trên nền xi măng vang lên cộp cộp tách tách.

Trước cửa nhiều nhà, người ta dùng chậu nhựa, hộp xốp, bồn rửa cũ hay chậu hoa vỡ, đổ đầy đất để trồng đủ loại rau dễ sống và không tốn chỗ.

Dư Bội Mẫn nói:

— Con nhìn kìa, hẹ nhà bà Trương mọc tốt thật.

Yến Vũ liếc một cái, không đáp.

Bà lại hỏi:

— Tính đi đâu dạo?

Yến Vũ:

— Đi đâu cũng được.

— Có muốn ghé cửa hàng ngồi chút không? Dì Lan bảo lâu lắm rồi không gặp con, con về đây cũng lâu mà chưa qua.

Yến Vũ lắc đầu.

Anh vô thức nhìn về một con hẻm, hai bên đường nhỏ trồng đầy phong đỏ, dẫn thẳng ra bờ đê sông.

Anh chỉ tay nói:

— Con đi đây.

Nhưng Dư Bội Mẫn vẫn rẽ theo anh, dù cửa hàng bà không ở hướng này.

Yến Vũ liếc nhìn bà.

Bà mỉm cười:

— Mẹ đi cùng con một lúc, trò chuyện chút.

Yến Vũ hỏi:

— Chuyện gì?

— Cái cuộc thi đó, con thật sự không đi à? Quy mô cũng lớn, giá trị cũng cao.

— Không đi.

— Là vì không muốn đến thành phố Tây à?

Yến Vũ không trả lời, chân dẫm trên con đường xi măng nứt vỡ. Đi được chục mét, anh mới nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!