Ngôi trường mới mà Ninh Thiển chuyển đến chỉ là một trường cấp ba bình thường, đúng chuẩn mực, chẳng có gì nổi bật. Trong mắt bạn học cũ của cô, nơi này chỉ dành cho đám "nhà nghèo" mới phải học. Nhưng Ninh Thiển chỉ liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng làm thủ tục nhập học, chẳng hề do dự.
Chính sự bình thường ấy lại mang đến cho cô cảm giác thoải mái chưa từng có. Ở đây không có những ánh mắt soi mói, không có những nụ cười ẩn chứa ẩn ý khó hiểu, không có cảnh ngấm ngầm ganh đua, càng không có những lời nịnh nọt, tâng bốc rồi dẫm đạp lẫn nhau để so bì hơn thua. Lần đầu tiên trong mười mấy năm sống ở nhà họ Ninh, Ninh Thiển cảm thấy cả người được thả lỏng, nhẹ nhõm đến mức ngay cả không khí hít thở cũng trong lành và tự do hơn.
Cô vốn quen với việc sống một mình, nên ở trường mới cũng chẳng có ý định kết bạn.
Việc quen biết Lương Tuấn Bạch hoàn toàn là một sự tình cờ. Ngay trong kỳ thi khảo sát đầu năm, cô đạt thủ khoa toàn trường, còn Lương Tuấn Bạch chỉ kém cô đúng một điểm, xếp thứ hai.
Giáo viên chủ nhiệm sớm đã biết cả hai có thân phận không đơn giản, cũng đoán rằng tương lai họ chẳng đi theo con đường thi đại học thông thường, thế là sắp xếp cho hai người ngồi cùng bàn. Như vậy, cũng cắt đứt luôn những mơ mộng mù quáng của đám học sinh khác.
Mười bảy tuổi, Lương Tuấn Bạch nổi bật rực rỡ chẳng kém ai, nhưng lại là kiểu người thật sự lạnh nhạt, chẳng mấy khi nể mặt hay dịu dàng với bất kỳ ai. Dù thế, vẫn không tránh khỏi việc có người tìm cách tiếp cận, bày tỏ.
Một buổi sáng, Ninh Thiển lại phải nhẫn nại dọn sạch cả ngăn bàn đầy ắp thư tình và sôcôla. Ban đầu, cô còn trực tiếp ném chúng vào thùng rác ngay trước mặt mọi người. Nhưng chỉ sau một lần, giáo viên chủ nhiệm đã kín đáo nhắc nhở, bảo cô đừng làm bạn học tổn thương, tốt nhất nên khéo léo xử lý, đừng ảnh hưởng đến tâm trạng ôn thi đại học của họ.
Ninh Thiển nghe mà tức đến bật cười. Rõ ràng là họ gây phiền phức cho cô, vậy mà ngược lại còn yêu cầu cô phải nghĩ cho kỳ thi của họ sao?
Dù trong lòng bất công đến đâu, sau đó cô cũng không ném thẳng nữa, chỉ nhét hết đống thư tình vào cặp, trên đường về nhà tiện tay vứt sạch vào thùng rác.
Trùng hợp thay, bàn của Lương Tuấn Bạch cũng chất đầy thư tình và quà vặt. Anh im lặng thu dọn gọn gàng, rồi bắt gặp ánh mắt mệt mỏi, chán nản của Ninh Thiển. Bất chợt, anh mở miệng: "Hay là… chúng ta quen nhau đi."
Cả hai đều thông minh, thừa hiểu "quen nhau" ở đây thật ra là ý gì. Thế là, sau một thỏa thuận đơn giản, họ công khai cùng nhau xuất hiện vài lần trong trường. Quả nhiên, từ đó chẳng còn ai nhét thư tình hay tặng quà nữa.
Có thể chặn đứng cả một đám "đào hoa thối" phiền toái, Ninh Thiển đương nhiên thấy dễ thở hơn nhiều.
Không khí năm cuối cấp lúc nào cũng căng thẳng, nhưng Ninh Thiển vốn giỏi chịu áp lực, trong bầu không khí này học hành lại chẳng thấy khó khăn gì.
Một buổi sáng sớm sau giờ tự học, cô vươn vai vận động một chút. Chờ bạn học trong lớp ra về gần hết, cô mới lười biếng đứng dậy định xuống căn
-tin ăn sáng.
Khi ngang qua văn phòng giáo viên, bên trong vọng ra giọng cầu xin yếu ớt xen lẫn tiếng quở trách, mơ hồ nhưng vẫn nghe rõ là đang xảy ra chuyện.
Đã lớp 12 rồi, sao thầy cô còn đối xử với học sinh như vậy?
Ninh Thiển không nhịn được, tò mò liếc nhìn vào. Nhưng chỉ một ánh mắt thôi, cả người cô chợt sững lại.
Người đó…
Cô kìm nén nỗi hồi hộp, thử khẽ gọi: "… Uyển Uyển?"
Cô gái đang cúi đầu lắng nghe tiếng mắng mỏ ngơ ngác quay lại. Dường như hơi ngạc nhiên khi có người gọi tên mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn, xanh xao và gầy gò kia hiện đầy vẻ mờ mịt, bất an.
Mười mấy năm xa cách đủ để thay đổi một con người hoàn toàn, nhưng Ninh Thiển chỉ cần một ánh nhìn đã nhận ra Lê Uyển.
Từ khi năm tuổi, Lê Uyển được một gia đình khác nhận nuôi, hai người chưa từng gặp lại. Cùng ở thủ đô, chẳng quá lớn nhưng cũng chẳng hề nhỏ, vậy mà suốt bao năm trời, họ chưa bao giờ chạm mặt.
Quên luôn cả chuyện ăn sáng, Ninh Thiển bước nhanh tới, giọng khẩn trương: "Uyển Uyển, thật sự là cậu sao!"
Dường như lúc này Lê Uyển mới tỉnh táo lại, trong mắt thoáng hiện lên một tia vui mừng xen lẫn xúc động. Giọng cô ấy nhỏ nhẹ run run: "Thiển… Thiển Thiển."
Vị giáo viên đang trách mắng Lê Uyển thoáng khựng lại. Ông ngẩng đầu nhìn gương mặt nhu nhược, thấp kém của Lê Uyển, rồi lại nhìn sang Ninh Thiển như một thiên chi kiêu tử tỏa sáng, nổi bật hơn người này. Toàn thân ông như nghẹn lại, ngay cả những lời trách cứ đang trên miệng cũng không thốt ra nổi.
Chỉ cần nhìn đống đơn xin chuyển trường bị vứt tán loạn trên đất, Ninh Thiển đã đoán được tám phần câu chuyện. Cô nhặt lên một tờ, che chở kéo Lê Uyển ra sau lưng, cố nén giận mà chất vấn: "Chuyện này là sao?"
Khí thế kiêu căng của người thầy kia phút chốc tan biến, vội vàng cười nịnh: "Ninh tiểu thư, thì ra là bạn của em à. Em ấy muốn chuyển trường sang đây học, chỉ là…" Ông vừa vò tay vừa cười lấy lòng, "… chỉ là thiếu chút thủ tục."
Ninh Thiển thừa biết cái gọi là "thủ tục" ấy thực chất là gì, chẳng qua là thiếu tiền. Cô lạnh lùng bật cười: "Thủ tục em sẽ lo. Còn bây giờ, thầy lập tức phải duyệt đơn chuyển trường cho Lê Uyển, chuyển học bạ sang ngay! Nếu chậm trễ làm lỡ kỳ thi đại học, thầy gánh nổi trách nhiệm sao?"
Những năm sống trong nhà họ Ninh, theo bên Chương Duyệt học lễ nghi, đã rèn cho cô khí thế uy nghiêm, chỉ cần lạnh mặt đã đủ khiến người khác không rét mà run. Thầy giáo kia bị cô quát thẳng mặt, đành vội vàng đi lo liệu, không dám lề mề thêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!