Chương 37: “Hắn đã đạt được hết thảy những điều mình ao ước.”

Ninh Thiển chăm chăm nhìn chú Lý, lặp lại câu hỏi một lần nữa: "Trần Thiên Dã đâu rồi?"

Chú Lý cúi mặt, nhẹ nhàng đáp: "Ăn trước đi đã."

"Cháu không ăn!" Ninh Thiển hoảng loạn, không chịu nổi: "Trừ khi chú nói cho cháu biết, nếu không cháu thà đói chết cũng được!"

Cô im lặng đối diện với chú Lý.

Một lúc lâu, chú Lý nhượng bộ, thở dài: "Cô Ninh, ăn đi, lát nữa tôi sẽ nói cho cô."

Nghe vậy, Ninh Thiển vội vàng ăn xong, rồi chăm chú nhìn chú.

Chú Lý dọn bát đĩa ra ngoài, nhanh chóng quay lại, đưa cho Ninh Thiển một chiếc hộp, giọng thấp: "Đây là tiểu thiếu gia nhờ tôi đưa cho cô."

Tại sao lại là hộp?

Bản năng báo hiệu điều không lành, cô không muốn cầm: "Trần Thiên Dã đâu? Cháu muốn gặp cậu ấy, không phải cái hộp này."

Chú Lý vẫn ép vào tay cô: "Cô Ninh, những gì phải đến rồi sẽ đến, hãy đối mặt với thực tế."

Đối mặt với thực tế?

Ninh Thiển mềm nhũn trên giường, cô hiểu rồi, cô đã biết rồi.

Trong trạng thái mơ hồ, cô cảm thấy chóng mặt, dường như không phân biệt được đây có phải ác mộng hay không.

Trần Thiên Dã… hắn đã chết sao?

Làm sao có thể chết được chứ?

Hắn thông minh, giỏi giang, luôn nắm chắc mọi thứ, tính toán tường tận trong tay, sao có thể chết?

Cứ nghĩ đến khoảnh khắc lần cuối, nụ cười thuần khiết của hắn, tim cô đau nhói như muốn phát điên.

Ai sẽ nói với cô, ai sẽ nói rằng đây chỉ là một cơn ác mộng?

"Cô Ninh, xin bớt đau buồn."

Chú Lý buông nhẹ câu nói, rồi rời khỏi phòng.

Khi mọi người đi hết, Ninh Thiển run run mở hộp, bên trên là một tờ di chúc, ghi rõ toàn bộ tài sản để lại cho cô; lật xuống là vài bức ảnh chung hiếm hoi của hai người, phần lớn là những bức chụp khi cô ngủ, không hay biết gì; cuối cùng là một chiếc hộp nhỏ dài, bên trong đặt một chiếc máy ghi âm.

Tích —

Máy ghi âm khởi động. Nhưng không có âm thanh, sau một khoảng im lặng lâu, máy mới phát ra giọng nói.

"Chị, chị đã tự do rồi."

Là giọng Trần Thiên Dã.

Trầm, khàn, chứa đựng bao nỗi lưu luyến và thương nhớ.

Câu nói ấy như một dấu chấm, khép lại chín năm mối quan hệ của họ.

Tất cả yêu hận, oán giận, những ràng buộc, tốt xấu, đều bị xóa sạch theo câu nói đó.

Cổ họng Ninh Thiển đau nhói, tim như nổ tung, nước mắt trào ra không ngừng, từng giọt, liên tục, ướt sũng cả máy ghi âm.

Trần Thiên Dã!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!