Ninh Thiển tỉnh lại thì mặt trời đã dần xuống núi.
Cô phát hiện mình nằm trên giường, toàn thân sạch sẽ, trên người vương chút hương thuốc thoang thoảng.
Rõ ràng, lúc cô hôn mê, Trần Thiên Dã đã thay cô tắm rửa, còn cẩn thận bôi thuốc.
Cô đã quên mất rốt cuộc mình ngất đi từ lúc nào, chỉ còn nhớ rõ cái "trừng phạt" lạnh lẽo đến rùng mình của hắn tối qua.
"Chị, chị tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?"
Giọng của Trần Thiên Dã vang lên từ một bên. Lúc này Ninh Thiển mới phát hiện hắn vẫn đang ôm lấy eo mình. Theo bản năng, cô định đẩy ra, nhưng vừa động một chút, cả người liền đau đến nghiến răng nghiến lợi.
"Hụ…"
Tiếng rên chưa kịp bật ra thì bàn tay ấm áp, mạnh mẽ của hắn đã áp lên lưng cô, nhẹ nhàng x** n*n, giọng khàn khàn dịu xuống: "Chị khó chịu sao? Đừng động, để em xoa cho chị."
Khó chịu ư?
Nói nhảm!
Ninh Thiển hung hăng trừng mắt nhìn hắn, bực bội nói: "Rót nước."
Chính cô cũng giật mình bởi giọng nói khàn đặc chẳng giống mình chút nào.
Trần Thiên Dã lập tức xoay người xuống giường, bưng cốc nước đặt sẵn trên tủ đầu giường, đưa tới bên miệng cô: "Chị, uống đi."
Hắn còn chu đáo cắm sẵn ống hút.
Ninh Thiển ngậm lấy, tu một hơi cạn sạch, cổ họng khô khốc rát buốt mới dễ chịu hơn phần nào.
Trần Thiên Dã lại khẽ chạm vào gò má cô, hỏi: "Uống thêm không? Có muốn xuống ăn chút gì không?"
Quả thật cô đang đói, nhưng chỉ lắc đầu, chẳng buồn đáp lại.
Hắn vòng tay ôm eo cô, giọng mang theo mười phần dịu dàng: "Chị không tiện xuống lầu sao? Vậy để em ôm chị xuống nhé. Đêm qua là em quá đáng thật… nhưng lời chị nói khi ấy, thật sự làm em đau quá, nên em mới không kiềm chế được. Là em sai."
Ninh Thiển chẳng buồn nghe, dứt khoát đưa tay bịt tai, nhắm chặt mắt.
Trần Thiên Dã thấy vậy, dứt khoát bế thẳng cô lên: "Chị, đừng ngủ nữa, chị đã ngủ cả ngày rồi. Xuống ăn một chút đi, ăn xong muốn ngủ thì hãy ngủ tiếp."
Cô chẳng còn chút sức lực nào, cũng lười phản kháng, mặc hắn ôm xuống tầng một.
Bữa tối đã được chuẩn bị sẵn. Hắn múc súp, gắp thức ăn đặt vào bát cho cô: "Chị, ăn nhiều một chút."
Ninh Thiển nhìn chằm chằm bàn thức ăn, im lặng không nói. Từ trước tới nay cô vẫn biết hắn tràn đầy tinh lực, làm gì cũng chu toàn. Ngay cả một bữa cơm cũng thế, lúc cô còn đang ngủ mê man, hắn đã lo liệu đâu ra đấy. Một người như vậy, nếu đem tinh lực đặt vào những việc khác, đáng ra sẽ tạo nên biết bao thành tựu. Vậy mà hắn lại tiêu hao tất cả chỉ để trói buộc cô.
Cô khẽ thở dài, cầm đũa lên ăn cơm.
Trần Thiên Dã như thở phào, mỉm cười nói: "Chị, ngoan lắm."
Ninh Thiển chẳng thèm để tâm, cúi đầu ăn, một câu cũng không đáp.
Hắn bị cô lạnh nhạt phũ phàng, nhưng lại không thấy mất mặt, ngược lại còn nhìn cô đến si mê, không nhịn được mở miệng: "Chị, chị đẹp quá… Em có hơi hối hận vì đã tháo camera giám sát. Nếu có thể ghi lại, chắc chắn chị cũng sẽ thấy mình đẹp đến thế nào."
Lời nói trắng trợn đến mức vô liêm sỉ.
Mặt Ninh Thiển đỏ bừng, giận dữ trừng hắn: "Câm miệng!"
Nhưng hắn nào chịu câm, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào cô: "Chị có nhớ những tấm ảnh, những đoạn video của chúng ta trước kia không? Sáu năm chị rời đi, mỗi khi nhớ chị, em lại xem đi xem lại. Chị thật sự quá đẹp, bất cứ khi nào cũng đẹp đến mức làm người ta không dứt mắt được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!