Trần Thiên Dã dường như nhìn thấu nỗi lo trong lòng Ninh Thiển, bàn tay khẽ xoa nơi bụng dưới của cô, giọng trầm thấp vang lên: "Chị… sẽ không có chuyện đó đâu."
"Cậu đừng nói bừa, tôi đâu có nghĩ như thế!"
Miệng thì phản bác, nhưng trong lòng Ninh Thiển vẫn không kìm được mà suy nghĩ linh tinh.
Mặc dù lần nào hắn cũng làm biện pháp, nhưng… nhưng tối qua cô thật sự không nhớ nổi hắn có làm gì không… Dù vậy, chắc cũng chưa nhanh đến thế chứ?
Trần Thiên Dã dứt khoát nắm lấy tay cô, đưa lên môi khẽ hôn, trong đôi mắt sâu thẳm như chứa một thứ ma lực mê hoặc lòng người: "Chị à, chuyện chị lo sẽ không bao giờ xảy ra, tin em."
Ninh Thiển mím môi, không trả lời.
Rất nhanh sau đó, bác sĩ được mời đến, khám xét một hồi rồi cũng chỉ kết luận là không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Ninh Thiển mới hơi thở phào, nhưng trong lòng vẫn vương lại chút bất an.
Trần Thiên Dã ôn nhu trấn an: "Được rồi, chị, bác sĩ đã nói không sao thì chắc chắn không sao đâu. Đừng nghĩ nhiều nữa, để em đi nấu ít đồ thanh đạm cho chị ăn nhé."
Ninh Thiển chỉ qua loa gật đầu, nhưng trong lòng đã âm thầm quyết định, hai hôm nữa nhất định phải tự mình đến bệnh viện kiểm tra.
Ban ngày ngủ nhiều, nên tối đến cô lăn qua lăn lại mãi vẫn chẳng thể nào chợp mắt, trong lòng lại canh cánh đủ chuyện.
Thấy cô khó ngủ, Trần Thiên Dã bèn lấy một quyển sách ra, ngồi cạnh đọc khẽ như ru.
Giọng hắn vốn đã trầm ấm lại đầy từ tính, xen lẫn sự trong trẻo non trẻ, lúc nói chuyện luôn dịu dàng thấp lắng, đôi khi Ninh Thiển nghĩ chỉ riêng giọng nói thôi cũng đủ để hắn gây dựng một sự nghiệp rồi.
Lặng lẽ nghe, dần dần mí mắt cô trở nên nặng trĩu, buồn ngủ chập chờn.
Khó có khi bầu không khí giữa hai người lại yên bình như thế, Ninh Thiển chợt sinh ra chút tham luyến, buộc bản thân phải nghiêng mặt nhìn hắn, nếu không chắc chắn sẽ ngủ mất.
Khoảng cách gần đến mức, cô thậm chí có thể thấy rõ lớp tơ mịn trên gương mặt hắn. Ánh đèn nơi đầu giường rọi xuống, đường nét ngũ quan của hắn tạc như họa, sống mũi cao thẳng, dung nhan tĩnh lặng dịu dàng, đẹp đến mức khiến người ta chẳng nỡ rời mắt.
Ninh Thiển luôn biết dung mạo của hắn ưu việt đến thế nào, bất kể tỉnh hay ngủ, chỉ cần xuất hiện liền có thể thu hút mọi ánh nhìn. Nói thật, nếu không phải vì gương mặt ấy, sao cô lại dây dưa với hắn đến tận bây giờ?
Ai có thể cự tuyệt một người đẹp như thế chủ động săn sóc? Cô cũng chẳng ngoại lệ.
Ánh mắt bất giác rơi xuống môi hắn. Đôi môi mỏng kia thoạt nhìn thanh lãnh, như kiềm chế d*c v*ng, thế nhưng mỗi lần chạm vào lại luôn nóng bỏng và mạnh mẽ, khiến người ta chẳng thể chịu nổi…
Ý nghĩ thoáng qua khiến gương mặt Ninh Thiển dần nóng lên, vội vàng dời mắt đi.
Trần Thiên Dã tự nhiên cảm nhận được ánh nhìn của cô, khóe môi khẽ nhếch, cố ý buông lỏng đai áo ngủ, để lộ cơ bụng rắn chắc và đường nét cơ thể lưu loát.
"Chị, tay chị có lạnh không?"
"Hả?"
Ninh Thiển còn chưa kịp phản ứng thì tay đã bị hắn bắt lấy, đặt thẳng lên bụng mình, cố tình đưa qua đưa lại, động tác đầy ám muội.
Cảm giác nóng bỏng tràn ngập lòng bàn tay khiến cô vô thức cọ nhẹ, mà khi nghe tiếng cười khẽ mang chút tà mị của hắn, mặt cô lập tức đỏ bừng. Vội giật tay về, cô tức giận mắng: "Đồ vô liêm sỉ!"
Trần Thiên Dã toàn thân đều tỏa ra vẻ vui vẻ thỏa mãn, ánh mắt sáng rực như chứa đầy tinh quang, chỉ im lặng mỉm cười nhìn cô.
Ninh Thiển càng bực, liền đá hắn một cái, quát nhỏ: "Đừng có bỡn cợt nữa, ngủ ngay đi!"
Hắn lập tức ôm chặt lấy cô, cọ cọ vào hõm cổ: "Chị, ban ngày chị đã ngủ nhiều thế, giờ thật sự ngủ được sao?"
"Liên quan gì đến cậu!"
"Hay… để em kể chị nghe chuyện của em nhé?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!