Lê Uyển mỉm cười: "Ừm… tớ thật sự rất may mắn vì đã cho anh ấy một cơ hội. Đôi khi cuộc đời đúng là kỳ diệu, cứ tưởng như đã đi đến đường cùng, quay đầu lại mới phát hiện ra tuyệt vọng rồi mới thấy lối thoát. Cẩn Ngôn… quả thực đã làm được từng lời hứa của anh ấy."
"Này, Uyển Uyển, thế… anh ta ở phương diện kia thế nào?"
Đối diện với ánh mắt trêu chọc của Ninh Thiển, hai tai Lê Uyển lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng không chịu trả lời: "Thiển Thiển, cậu hỏi mấy cái này làm gì chứ…"
"Ơ kìa, nói đi mà."
Lê Uyển đỏ mặt, ấp úng: "Cũng… cũng được thôi… anh ấy rất biết cách trêu ghẹo… nhưng mà thời gian lâu quá thì… có hơi không chịu nổi."
Ninh Thiển bật cười, không nhịn được đưa tay véo nhẹ má cô bạn, trêu chọc: "Cậu với Chu Cẩn Ngôn cũng thành vợ chồng lâu năm rồi, sao vẫn ngây thơ thế này hả?"
"Cậu còn nói mình à, thế cậu với Trần Thiên Dã thì sao?" Lê Uyển bĩu môi, không chịu thua: "Cũng phải kể cho mình nghe chứ."
"Tớ không nói đâu." Ninh Thiển giở trò quấy, sợ Lê Uyển truy hỏi liền nhanh chóng lảng sang chuyện khác: "Sao không đưa mấy bé con đến, tớ nhớ hai chị em nó lắm rồi. Chẳng phải cũng nên đi mẫu giáo rồi sao?"
"Bọn nhỏ đang gửi bên nhà họ Chu. Thật ra năm nay cũng có thể cho đi mẫu giáo rồi, nhưng tháng ba sang năm tớ phải đi du học, cứ nghĩ đến phải xa con là lại chẳng nỡ…"
Nghe Lê Uyển nhỏ nhẹ tâm sự, lòng Ninh Thiển bỗng mềm nhũn. Hóa ra thời gian không hề để lại dấu vết gì trên cô bạn mình, giữa hai người vẫn như xưa, chẳng có gì thay đổi. Như những buổi chiều năm lớp mười hai, trong căn nhà nhỏ gần trường, hai cô gái vẫn ngồi bên nhau, vô lo vô nghĩ trò chuyện, mơ mộng về những ngày tháng phía trước.
Đến tầm mười một giờ rưỡi, Trần Thiên Dã đến gõ cửa.
Khi Ninh Thiển cùng Lê Uyển xuống lầu, Chu Cẩn Ngôn vẫn còn bận rộn trong bếp. Động tác nấu nướng vừa thành thạo vừa khéo léo, nhìn là biết thường ngày không hề ít vào bếp.
Ninh Thiển nháy mắt đầy ẩn ý: "Huấn luyện cũng ra trò đấy."
Lê Uyển hơi ngại ngùng, cầm khăn giấy bước vào bếp.
Chu Cẩn Ngôn cười hiền, cúi đầu thật tự nhiên, ngoan ngoãn để mặc cho cô vợ lau mồ hôi trên trán.
Hai người thân mật, ăn ý đến mức trong mắt chẳng chứa nổi ai khác.
Trần Thiên Dã nhìn cảnh này, khẽ nói: "Chị, chị chưa từng lau mồ hôi cho em."
"Người ta là vợ chồng, còn chúng ta là gì?" Ninh Thiển trừng mắt liếc anh một cái, hờ hững đáp: "Trong bếp có điều hòa, cậu đâu có nóng."
Ánh mắt Trần Thiên Dã thoáng lộ vẻ tổn thương: "Nhưng mà, chị…"
Ninh Thiển chẳng buồn nghe hết, tự đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.
Trần Thiên Dã nhìn bóng lưng lạnh nhạt của cô, chỉ có thể thở dài. Chị à, nếu chị đồng ý, chúng ta cũng có thể là vợ chồng mà…
Bữa cơm nhanh chóng được bày ra, đầy ắp một bàn. Năm món hợp khẩu vị Ninh Thiển, năm món đúng sở thích Lê Uyển.
Chu Cẩn Ngôn ân cần kéo ghế: "Vợ, ngồi xuống nào, để anh bóc tôm cho em."
Trần Thiên Dã cũng cúi đầu tỉ mẩn gỡ xương cá: "Chị, nếm thử đi."
Ninh Thiển chẳng muốn bắt chuyện với hắn, chỉ mải mê trò chuyện cùng Lê Uyển, nói hết chuyện này đến chuyện khác, hoàn toàn coi nhẹ cả Trần Thiên Dã lẫn Chu Cẩn Ngôn.
Hai người đàn ông trên bàn cơm gần như trở thành người vô hình, nhưng chẳng ai tỏ ra khó chịu, ngược lại còn hết mực chu đáo gắp thức ăn, múc canh, đưa khăn giấy.
Ăn đến cao hứng, Ninh Thiển mở một chai rượu nho nồng độ nhẹ, rót hai ly, một cho mình, một cho Lê Uyển.
Chu Cẩn Ngôn rõ ràng không muốn vợ uống, nhưng Lê Uyển hôm nay tâm trạng tốt, không để ý đến sắc mặt anh ta, vui vẻ cụng ly với Ninh Thiển.
Uống nhiều một chút, khí chất rạng rỡ vốn có của Ninh Thiển như quay trở lại, ánh mắt sáng ngời, nụ cười tự tin, tỏa sáng lạ thường.
Trần Thiên Dã vừa hầu hạ bên cạnh, vừa dán mắt nhìn cô bằng ánh mắt say đắm, đến mức khiến Lê Uyển ngồi bên cạnh cũng rùng mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!