Hắn áp sát người cô, đôi mắt đen thẫm khóa chặt lấy cô, giọng điệu nghe thì dịu dàng nhưng từng chữ thốt ra lại khiến người ta rùng mình.
"Chị à, nếu một ngày không thể khiến chị tha thứ, vậy thì một năm, năm năm, mười năm, mười lăm năm… sớm muộn gì chị cũng sẽ tiếp nhận em, cũng sẽ tha thứ cho em, cũng sẽ hoàn toàn bỏ cuộc, hết hy vọng. Em nói thẳng luôn, chị có thể trốn tránh em, nhưng nếu chị dám có ý định tìm người khác, em có thể không nỡ động vào chị, nhưng em tuyệt đối sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giết cái tên đàn ông đó."
Ninh Thiển trợn tròn mắt, kinh hãi và khó tin nhìn chằm chằm vào hắn.
Trần Thiên Dã lại khẽ cong môi cười, ánh mắt bình thản mà đáng sợ: "Chị, em tin chị không nỡ liên lụy người vô tội. Đêm qua, nếu Ngụy Ngôn Trạch dám đặt bút ký tên, em liền có thể khiến công ty hắn phá sản. Một năm không được thì em chờ ba năm, năm năm. Hắn mà dám lấy đi bất cứ thứ gì thuộc về chị, thì hắn phải chuẩn bị trả giá gấp ngàn lần, vạn lần."
Lưng Ninh Thiển lập tức lạnh buốt, mồ hôi lạnh túa ra. Đêm qua, suýt nữa cô đã hại chết Ngụy Ngôn Trạch rồi!
Cô trừng hắn, nghiến răng mắng: "Đồ điên! Trần Thiên Dã, cậu đúng là kẻ điên!"
"Ngoài chữ điên, chị còn muốn mắng em gì nữa không?"
Tiếng mắng của Ninh Thiển, trong tai Trần Thiên Dã chẳng khác nào gãi ngứa.
Hắn khẽ hừ mũi, ung dung chuyển chủ đề: "Chị à, ăn cơm đi."
Ninh Thiển làm sao còn nuốt nổi. Nhìn vẻ dịu dàng như không có chuyện gì của hắn, cô chỉ thấy một nỗi lạnh lẽo như bóng ma quấn chặt lấy mình, xua mãi không tan.
Cô biết hắn không bình thường, nhưng những lời hắn nói, lần sau càng điên cuồng hơn lần trước, lần nào cũng mang theo sự cố chấp b*nh h**n. Thứ cố chấp ấy giống như một bàn tay vô hình, hung hăng siết chặt lấy trái tim cô, khiến cô ngạt thở, khiến cô không còn đường lui.
Không thể phủ nhận, từ lần gặp đầu tiên cho đến bây giờ, Trần Thiên Dã đã khắc vào cuộc đời cô một dấu ấn không thể xóa nhòa, để cả đời này cô cũng chẳng thể quên.
Thế rồi, những ngày tưởng chừng yên ổn cứ thế trôi qua suốt một tháng.
Mỗi sáng Ninh Thiển đều tỉnh dậy trong vòng tay hắn, hắn đưa cô đến công ty, rồi cả ngày ngồi lặng trong văn phòng chỉ để dõi theo cô. Tối đến, hai người lại cùng nhau trở về, ăn xong cơm là hắn quấn riết lấy cô, hết lần này đến lần khác.
Cô phản kháng rất nhiều lần, nhưng không lần nào có kết quả.
Cho đến khi hắn nhận ra sắc mặt cô ngày càng kém, hắn mới dần học cách kiềm chế, biết nhẫn nhịn hơn. Nhờ thế, Ninh Thiển cuối cùng cũng có thể được ngủ trước một giờ sáng.
…
Thứ bảy, khi Ninh Thiển đang ngồi ngoài ban công hong nắng, còn Trần Thiên Dã ở trong bếp nướng bánh ngọt, hương thơm ngọt dịu lan tỏa khắp phòng khách, thì chuông cửa bỗng vang lên.
Ninh Thiển thoáng nghi hoặc, vì ngôi nhà này ngoại trừ nhân viên giao hàng hay Tiểu Dương thỉnh thoảng mang tài liệu đến, gần như chưa từng có ai bấm chuông.
Đang phân vân, Trần Thiên Dã bỗng nở nụ cười nhìn cô: "Chị à, chẳng lẽ không thấy tò mò xem ai đến sao?"
"Cái gì cơ?"
Cô khẽ nhíu mày, cảm thấy hắn có chút khác thường, rồi mang dép lê chậm rãi bước ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Ninh Thiển sững sờ.
"Thiển Thiển!"
Người đứng trước cửa chính là Lê Uyển đã lâu không gặp, phía sau còn có Chu Cẩn Ngôn mặt mày lạnh nhạt.
"Cậu… sao lại…"
Ninh Thiển còn chưa kịp gọi tên, vành mắt Lê Uyển đã đỏ hoe. Cô ấy lao tới, ôm chầm lấy Ninh Thiển, giọng nghẹn ngào: "Mình nhớ cậu quá."
Ninh Thiển sững người, đến khi cảm nhận được hơi ấm chân thật ấy, mới từ từ hoàn hồn, ôm chặt lấy Lê Uyển: "… Uyển Uyển, sao cậu lại đến đây?"
Lê Uyển hít một hơi thật sâu, uất ức nhìn cô: "Vì mình nhớ cậu."
Một câu nói ấy thôi cũng đủ để lớp uất nghẹn đè nén trong lòng Ninh Thiển bao ngày qua dâng trào, vành mắt cô cũng đỏ hoe, vòng tay ôm bạn càng thêm siết chặt. Trái tim vốn lạnh lẽo suốt thời gian dài rốt cuộc cũng ấm lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!