Sau một giấc ngủ sâu, khi tỉnh lại đã bảy giờ sáng, Ninh Thiển khẽ nghiêng đầu nhìn, thấy Trần Thiên Dã vẫn đang ngủ, cô cũng không định gọi hắn dậy.
Cử động một chút cho giãn gân cốt, rồi rửa mặt qua loa, cô liền ra ngoài mua bữa sáng.
Khi quay về, Trần Thiên Dã đã tỉnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy xuống giường. Y tá trực ban vừa kiểm tra xong còn chưa kịp ngăn lại, băng gạc trên cổ tay hắn đã thấm đỏ.
Ninh Thiển khẽ nhíu mày, giọng nghiêm lại: "Trần Thiên Dã, cậu đang làm cái gì vậy?"
Vừa thấy cô bước vào, Trần Thiên Dã liền thôi giãy giụa, ủy khuất nhìn cô, giọng nhỏ nhẹ: "Chị… chị đi đâu vậy?"
Ninh Thiển không trả lời, chỉ xin lỗi nhân viên y tế, đặt bữa sáng lên bàn với vẻ khó chịu rồi im lặng ngồi xuống.
Hắn thấy sắc mặt cô không tốt cũng chẳng dám nhiều lời, chỉ che miệng, khẽ ho mấy tiếng. Tiếng ho dồn dập, nghe như cố nén lại.
Ninh Thiển nghe được vài lần đã cau mày, lạnh lùng nhìn hắn: "Cậu bị thương ở tay, có liên quan gì đến ho đâu?"
Hắn vội dừng lại, yếu ớt ngẩng đầu, lộ ra vẻ lấy lòng: "Chị… chỉ là muốn chị ở gần em hơn một chút…"
Ninh Thiển chẳng thèm đáp, chỉ lặng lẽ ăn sáng.
Trong khi cô ăn, hắn lại nhìn cô bằng ánh mắt ấm ức, hoang mang, đến mức khiến cô cũng chẳng nuốt nổi nữa.
Cuối cùng, Ninh Thiển lạnh mặt đặt hộp bánh bao cùng cháo lên tủ đầu giường:
"Ăn đi!"
Trong mắt Trần Thiên Dã lóe lên ánh vui mừng, nhìn chằm chằm cô, giọng yếu ớt: "Tay đau… muốn chị đút."
Cơn bực dọc trong lòng Ninh Thiển bùng lên. Giờ mới biết đau à? Lúc tự cầm dao xuống tay thì can đảm lắm cơ!
Cô vẫn bất động. Hắn thì đôi mắt đã hoe đỏ, nước mắt lưng tròng treo nơi khóe mắt.
Sau vài giây đối diện, cuối cùng Ninh Thiển cũng không chịu nổi, cầm thìa múc một thìa cháo đưa tới miệng hắn: "Ăn đi."
Hắn ngoan ngoãn há miệng, từng ngụm từng ngụm nuốt hết, ngoan ngoãn đến mức khiến tim người khác thắt lại. Trong mắt hắn tràn ngập lưu luyến cùng dịu dàng.
Ăn xong, nhân viên y tế lại vào thay băng, truyền dịch. Đúng lúc này, Tiểu Dương mang laptop đến cho Ninh Thiển, cô tranh thủ xử lý vài việc.
Một tuần liền ở viện, cô cũng ở bên hắn trọn vẹn một tuần.
Trong khoảng thời gian ấy, Trần Thiên Dã gần như sợ cô bỏ rơi, tay phải truyền dịch bất động, hắn liền dùng tay trái nắm chặt tay cô, tuyệt đối không chịu buông.
Băng gạc trắng nơi cổ tay cứ thế lắc qua lắc lại trước mắt Ninh Thiển, khiến cô chẳng nỡ rút tay về.
Đến lúc gần xuất viện, uống liều thuốc cuối cùng, hắn bỗng như có dự cảm gì đó, nhất định không chịu uống. Ôm chặt eo cô, ngẩng đầu, khẽ cắn môi, giọng tội nghiệp: "Chị… có phải chị ghét em không?"
Ninh Thiển cau mày: "Đang nói linh tinh gì vậy?"
Hắn nắm lấy tay cô, ép vào ngực mình, khàn giọng: "Chị… chị ghét em chỗ nào, em sẽ sửa. Chỉ cần chị đừng rời xa em… được không?"
Nơi lòng bàn tay, cô rõ ràng cảm nhận được lồng ngực hắn nóng rực, trái tim đập mạnh mẽ. Trong lòng cô thở dài thật sâu.
Mấy ngày qua, cô dùng máy Tiểu Dương mang đến, gửi thư điện tử cho Ngụy Ngôn Trạch, nhanh chóng chốt xong thương lượng. Cô quyết định bán công ty với giá năm mươi triệu, chỉ giữ lại mười lăm phần trăm cổ phần, mọi việc sau này toàn quyền giao cho Ngụy Ngôn Trạch.
Đúng vậy. Cô vẫn định bỏ đi.
Dù thế nào, cô cũng không thể để bản thân bị giam cầm mãi. Cô tuyệt đối không thể chết chìm trong những màn khóc lóc, giận dỗi, dọa sống dọa chết của Trần Thiên Dã.
Hắn kéo tay cô lên, đặt lên môi khẽ hôn, rồi giơ băng gạc trước mặt cô: "Chị, giờ chị hả giận chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!