Gác mái này Ninh Thiển từng đến nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô bước vào thư phòng.
Nhìn cánh cửa ngay trước mắt, tim cô bất giác dấy lên nỗi bất an, bản năng mách bảo rằng bên trong sẽ chẳng có thứ gì mà cô muốn thấy.
Trần Thiên Dã không cho cô cơ hội lùi bước, một tay vặn chốt cửa, rồi đẩy cô vào bên trong.
Thư phòng rộng lớn, trên tường, trên kệ, trên bàn, khắp nơi đều chi chít ảnh chụp của Ninh Thiển. Ảnh lén, ảnh chính diện, ảnh nghiêng, đủ mọi khung cảnh, đủ mọi biểu cảm từ khi còn là đứa trẻ ngây thơ đến lúc trưởng thành chín chắn, từ vô tư hồn nhiên đến ưu tư chất chứa. Từng tấm ảnh như những ống kính vô hình, âm thầm dõi theo cuộc sống của cô, lặng lẽ kể ra điều gì đó.
Cảnh tượng này trong mắt Ninh Thiển chẳng khác nào một cơn ác mộng. Cô mở to mắt, không dám tin vào những gì trước mắt, một luồng lạnh lẽo thấu tận tim bất chợt dâng lên từ sau lưng.
Điên rồi! Trần Thiên Dã quả thực là một kẻ điên!
"Chị, có hài lòng với những gì em chuẩn bị cho chị không?"
Hắn nhìn gương mặt trắng bệch của cô, khẽ hôn lên trán một cái, rồi thuận tay cầm lên tấm ảnh gần nhất, giọng chậm rãi: "Chị còn nhớ tấm này chứ? Đây là lần đầu tiên chị đi gặp đàn ông, lúc em chụp trộm suýt thì bị chị phát hiện đấy."
"Đây là ảnh chị tốt nghiệp, mặc bikini đi nghỉ ở bãi biển. Khi đó có quá nhiều ánh mắt đàn ông nhìn chằm chằm vào chị, thật chướng mắt."
"Còn tấm này, hôm đó chị đi bàn hợp đồng uống say, dáng vẻ say khướt của chị đẹp đến khó tin…"
"Hình này nữa…"
Hắn lật từng tấm, chìm trong dòng hồi ức, tự mình kể mãi không dứt.
Càng nghe, Ninh Thiển càng run rẩy, một nỗi sợ hãi không sao gọi tên dần xiết chặt trái tim, tựa như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Những tấm ảnh kia như một tấm lưới dày đặc đã giăng sẵn từ lâu, trùm kín lấy cô, giam cầm cô trong im lặng.
Hắn đã theo dõi cô bao lâu rồi? Cái đồ điên này!
"Đủ rồi!"
Ninh Thiển không thể chịu nổi nữa, một tay hất toàn bộ đống ảnh trên bàn xuống đất, giọng gào khản đặc: "Trần Thiên Dã, đồ b**n th**! Cút! Cút khỏi đời tôi!"
Trần Thiên Dã cúi xuống, nhặt từng tấm ảnh lên, giọng tiếc nuối: "Chị, những tấm này em không có bản sao đâu."
"Trần Thiên Dã, đồ thần kinh! Nếu bệnh thì đi mà uống thuốc đi!"
Động tác của hắn khựng lại, thấp giọng: "Chị, em chỉ là… quá thích chị. Em chỉ muốn giữ chị lại theo cách của riêng em, chị đừng giận, được không?"
Ninh Thiển siết chặt nắm tay, đến cả đau đớn khi móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay cũng chẳng buồn nhận ra. Giọng cô run run: "Trần Thiên Dã, cậu đúng là một kẻ b*nh h**n…"
Hắn dịu dàng gỡ bàn tay siết chặt của cô ra, khẽ nói: "Chị, em chỉ là… quá yêu chị thôi. Chị chẳng phải muốn biết sự thật sao? Hôn em đi, em sẽ nói cho chị tất cả."
"Cút đi!"
Nỗi bi phẫn dồn nén bùng nổ, Ninh Thiển bất ngờ cắn mạnh lên vai hắn.
Trần Thiên Dã như không hề cảm thấy đau, để mặc cô trút giận, giọng trầm khẽ: "Chị chủ động, em… thật sự rất vui."
Ngừng lại một thoáng, hắn nói tiếp: "Chuyện năm đó, chị có quyền biết rõ chân tướng…"
Quả thật, đúng như lời Ninh Chấn Viễn, cha mẹ hắn vợ chồng Trần Tịnh đã chọn cách khoanh tay đứng nhìn, mặc cô bé mồ côi sống lay lắt trong trại trẻ suốt bảy năm.
Trần Thiên Dã bình thản nói: "Em không bình phẩm lựa chọn của cha mẹ mình. Nhưng Ninh Chấn Viễn cũng chẳng hề dùng di sản mà cha mẹ chị để lại để đón chị về. Hơn nữa, mấy năm đó cha mẹ em không phải không muốn đón chị, mà là vì Ninh Chấn Viễn sợ bọn họ đưa chị về, sợ chị biết sự thật. Hắn phá thị trường, cạnh tranh ác ý, không tiếc "ngọc nát đá tan", cha mẹ em bị dồn ép đến kiệt sức, căn bản chẳng có thời gian lo cho chị.
Hôm sinh nhật bốn tuổi của em, cha mẹ từng hỏi em có muốn một người chị không, cũng từng nghĩ đến chuyện đón chị về nhà. Nhưng tiếc là Ninh Chấn Viễn đã ra tay trước một bước…"
"Đến năm chị ở nhà họ Ninh được ba năm, cuộc đấu giữa cha mẹ em và hắn gần như đã đến mức một mất một còn. Những chuyện sau này chị đều biết cả rồi. Ở tang lễ của cha mẹ, em đã gặp chị."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!