Chương 24: “Rốt cuộc trong đó chứa bao nhiêu phần tình cảm giả dối?”

Buổi tối, Trần Thiên Dã đến đón Ninh Thiển về nhà.

Hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm, không khí yên tĩnh đến mức gần như ngột ngạt. Trần Thiên Dã nhìn dáng vẻ lặng lẽ bất thường của cô, đột nhiên mở miệng: "Chị, chị đang giấu em chuyện gì đúng không?"

Đây không phải là một câu hỏi, mà là một sự khẳng định chắc nịch.

Trong lòng Ninh Thiển khẽ run, bàn tay cầm đũa cũng theo đó siết chặt. Cô gượng cười, giọng bình thản: "Không có, sao tự dưng cậu lại nói thế?"

Đôi mắt hắn sáng như gương, như thể đã nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng cô. Trần Thiên Dã nửa như ám chỉ, nửa như chân thành: "Chị, đừng giấu em. Có gì chị cứ nói thẳng, có thể hỏi trực tiếp em."

Ninh Thiển thật sự muốn hỏi, nhưng có những chuyện cô buộc phải tự điều tra rõ ràng trước, phải có trong tay bằng chứng rồi mới mở miệng. Bị dắt mũi không bao giờ là điều hay, huống hồ giờ cô đang hoàn toàn ở thế yếu.

Cô hít một hơi thật sâu, nuốt xuống nỗi thôi thúc trong lòng, rồi bình thản nói: "Ừ, ăn cơm đi."

Trần Thiên Dã dường như còn muốn nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ né tránh của cô, cuối cùng hắn chỉ im lặng múc cho cô một bát canh, giọng dịu dàng: "Chị, trời nóng, uống chút canh giải nhiệt đi."

Đến sáng thứ Tư, kết quả điều tra mà Ninh Thiển nhờ Tiểu Dương làm rốt cuộc cũng có.

"Ninh tiểu thư, tôi gửi vào hòm thư công việc của cô nhé?"

Cô hít sâu một hơi, lắc đầu: "Không cần, sắp xếp thời gian, tôi trực tiếp đến lấy."

"Vâng."

Địa điểm hẹn nhanh chóng được gửi tới. Ninh Thiển nhìn địa chỉ, bàn tay siết chặt quai túi, cuối cùng cũng ra khỏi công ty, bắt xe đi đến đó.

Rời quán cà phê, cô lại gọi xe, ngồi vào rồi mệt mỏi nhắm mắt. Tay cô nắm chặt túi, cố gắng đè nén cơn sóng cuộn dâng trong lòng.

Cô không ngờ, lời của Ninh Chấn Viễn lại là sự thật!

Những năm qua, rốt cuộc Trần Thiên Dã ôm tâm tư gì? Hắn tiếp cận cô vì điều gì? Những lời ngọt ngào kia, có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là dối trá?

Càng nghĩ, đầu óc cô càng rối loạn, mờ mịt, như chìm vào một mảng sương mù không lối thoát.

Bất chợt, điện thoại vang lên.

Ninh Thiển liếc nhìn, là Trần Thiên Dã gọi đến. Cô hít một hơi thật sâu, ép mình đè xuống cảm xúc hỗn loạn, ra hiệu cho tài xế đóng cửa kính, tắt định vị, chờ trong xe yên tĩnh rồi mới bắt máy: "A lô."

"Chị đang ở công ty à?"

"Có chuyện gì không?"

Giọng hắn từ đầu dây bên kia ấm áp dịu dàng, chan chứa lưu luyến: "Có chứ. Em nhớ chị. Cả buổi sáng không thấy, không chờ được nữa, muốn gặp chị ngay."

Cô cố gắng giữ giọng bình thường, khéo léo từ chối: "À, quên nói với cậu, trưa nay công ty có buổi liên hoan đột xuất, cậu đừng qua."

Đầu dây bên kia im lặng một thoáng: "Được…"

Điện thoại chìm trong yên lặng, Ninh Thiển vừa thở phào định cúp, thì giọng hắn lại vang lên: "Chị, mấy giờ ăn cơm?"

"Khoảng mười hai giờ."

Cô tùy tiện bịa một cái giờ. Giờ phút này, đối diện trực tiếp với hắn chỉ sợ lộ sơ hở, chi bằng né tránh trước thì hơn.

Điện thoại lại rơi vào tĩnh lặng, rồi Trần Thiên Dã bình thản nói: "Chị, tại sao phải nói dối?"

Tim Ninh Thiển khẽ siết lại, cô phản bác theo bản năng: "Tôi không có."

"Chị, theo thói quen của chị, giờ này trợ lý đáng lẽ phải vào báo cáo công việc, nhưng đã 11 giờ 40 rồi mà em chẳng nghe thấy tiếng gõ cửa. Nếu chị không muốn gặp em, hoặc có việc khác, có thể nói thẳng. Sao phải gạt em? Chị đang ở đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!