Từ Maldives trở về, tâm trạng Ninh Thiển quả thật vui vẻ đến mức đi đường cũng mang theo từng luồng gió nhẹ.
Sáng thứ Hai, sau khi họp xong, cô vừa đi về phía văn phòng vừa chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền dặn Tiểu Dương: "Đi mua cho tôi một cái điện thoại mới, càng nhanh càng tốt."
Tiểu Dương gật đầu: "Vâng."
Gần trưa, Trần Thiên Dã mang hộp cơm đến. Hắn vừa bước vào đã liếc thấy chiếc điện thoại mới trên bàn, thuận miệng hỏi: "Chị, chị đổi điện thoại rồi à?"
"Ừ." Ninh Thiển không thèm ngẩng đầu, thản nhiên đáp: "Không đổi thì chờ cậu nghe lén à, đồ b**n th**."
"Chị… em chỉ muốn bảo vệ chị thôi."
Ninh Thiển ngẩng lên, khoanh tay: "Bảo vệ gì chứ? Bây giờ còn ai dám động đến tôi nữa?"
Trần Thiên Dã không chút khách khí chen vào chiếc ghế sếp, cằm khẽ đặt lên vai cô, giọng trầm thấp: "Chị, đâu thể nói thế được."
Ninh Thiển không hề bị hắn dỗ ngọt, nhướng mày: "Thôi nào, tôi đã thừa nhận thích cậu rồi, thì đừng chơi mấy trò này nữa có được không? Nếu cậu học không ra dáng tôn trọng tôi, tôi vẫn sẽ đá cậu như thường."
Nói dứt lời, cô thẳng tay đẩy hắn ra, rồi đi sang bàn nghỉ ngơi mở hộp cơm, thuận miệng hỏi: "Hôm nay làm món gì thế, thơm thật đấy."
Ánh mắt Trần Thiên Dã lướt qua chiếc điện thoại mà Ninh Thiển chưa kịp cầm đi, đáy mắt thoáng hiện chút cảm xúc khó đoán, nhưng hắn vẫn kiềm lại, bước đến bên cô, giọng dịu dàng: "Nấu canh chị thích uống."
…
Sắp đến giờ tan ca, Trần Thiên Dã nhận được một cuộc điện thoại.
Khi cúp máy, Ninh Thiển liếc nhìn thần sắc có chuyện của hắn, nói: "Có việc thì đi trước đi, đừng ở đây lãng phí thời gian."
Hắn áp sát, cằm chống lên bàn, ánh mắt lưu luyến: "Chị, có tài liệu cần gấp, chắc em phải về nhà lấy một chuyến."
Từ sau Tết đến giờ, đây là lần đầu tiên Ninh Thiển nghe hắn nhắc đến chuyện lấy tài liệu, cũng hơi ngạc nhiên: "Thật hiếm khi thấy cậu cũng biết bận công việc đấy. Thế thì đi nhanh lên, lo việc của cậu đi."
Trần Thiên Dã lười biếng cọ nhẹ ngón tay vào tay cô, vẻ quyến luyến chẳng muốn rời: "Không muốn về… Sắp hết giờ rồi, em muốn cùng chị về nhà cơ."
Ninh Thiển dở khóc dở cười: "Tôi còn phải tăng ca, chưa về được ngay đâu. Cậu về trước đi, lo xong việc rồi quay lại đón tôi cũng được, thời gian dư sức mà."
Sau khi cướp được mấy cái hôn, Trần Thiên Dã mới chịu luyến tiếc rời đi, lúc đi còn không quên nói sẽ mua thêm bánh ngọt mang đến.
Khi hắn đi rồi, Ninh Thiển nhìn màn hình máy tính, tâm trí đã chẳng còn đặt vào công việc. Ngón tay khẽ chạm vào nơi vừa bị hắn hôn, khóe môi không nhịn được cong lên thành nụ cười.
Đúng bảy giờ tối, điện thoại reo, giọng hắn qua đầu dây bên kia: "Chị, đường hơi kẹt, chị đợi em mười phút được không?"
Chỉ nghe qua điện thoại thôi, Ninh Thiển cũng hình dung được vẻ mặt hắn lúc này chắc chắn đầy áy náy. Cô cười khẽ: "Không sao, cậu cứ đi chậm thôi, chú ý an toàn. Đúng lúc tôi còn chút việc chưa xong."
"Vậy chị đợi em."
"Ừ."
Ngắt máy, tâm trạng Ninh Thiển bỗng dưng tốt hẳn lên.
Thực ra, tính từ Tết đến giờ cũng đã nửa năm trôi qua. Không biết từ lúc nào, cô đã quen có một người bên cạnh biết lạnh biết nóng, quen nghe hắn ấm ức gọi "chị", quen những bữa cơm sáng trưa chiều cùng hắn. Thậm chí, từ chỗ từng cảm thấy ngột ngạt khi phải ở chung một không gian, dần dần, lúc hắn bận việc không xuất hiện, cô lại thấy không quen.
Thói quen thật sự là thứ rất đáng sợ.
Ninh Thiển bất lực lắc đầu, bỗng dưng rất muốn gặp Trần Thiên Dã.
Cô dứt khoát đóng máy tính, khóa cửa văn phòng, xách túi rời khỏi tòa nhà công ty.
Nhân viên đã về từ lâu, chỉ còn ánh đèn lác đác ở bãi đỗ xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!