Chương 20: “Tro cốt của cha mẹ tôi đang ở đâu?”

Ninh Thiển liếc nhìn hắn một cái, không nói gì.

"Chậc."

Ninh Chấn Viễn cười khẩy, đầy khinh miệt.

Ninh Thiển bình tĩnh thốt ra một cái tên. Cái tên ấy khiến nụ cười đắc ý trên mặt ông ta cứng lại, đột nhiên ngưng bặt.

Sắc mặt Ninh Chấn Viễn lập tức tái nhợt, ánh mắt mang theo nghi hoặc lẫn hoảng hốt, gần như là trừng vào cô: "Mày… mày biết bao nhiêu rồi?"

Ninh Thiển thản nhiên nhìn ông ta, chậm rãi nói: "Ông làm bao nhiêu chuyện, tôi biết bấy nhiêu."

Câu nói này nặng tựa ngàn cân. Ninh Chấn Viễn như bị người ta chặn họng, mặt mày xám xịt, hồi lâu không nói nổi một câu.

Ninh Thiển tiếp tục: "Tôi biết ông vì dự án này mà động vào bao nhiêu quyền lực không nên động, cũng biết ông đã bỏ ra không ít công sức, thậm chí đem toàn bộ gia sản nhà họ Ninh đặt cược. Ông có ký được hợp đồng này hay không, giờ quyền quyết định ở trong tay tôi."

Ninh Chấn Viễn nghiến răng ken két: "Mày muốn gì?"

Sắc mặt Ninh Thiển vẫn lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại dậy sóng, cô cực lực đè nén cảm xúc, giọng khàn khàn: "Tro cốt cha mẹ tôi… đang ở đâu?"

Ninh Chấn Viễn như nắm được nhược điểm của cô, bật cười đắc ý: "Muốn lấy lại tro cốt của cha mẹ mày? Được thôi, đưa những tài liệu đó cho tao! Một tay giao tiền, một tay giao hàng!"

Khóe môi Ninh Thiển cong lên nụ cười lạnh, giọng chậm rãi nhưng mang theo sát khí: "Ông còn chưa rõ tình thế của mình đâu. Giờ ông không có tư cách mặc cả với tôi. Chỉ cần ông bước ra khỏi nhà vệ sinh này, tin tức về chuyện hối lộ sẽ ngay lập tức được tung ra. Ông rõ hơn ai hết, một khi tư pháp nhúng tay, hợp đồng sẽ bị kéo dài vài tháng. Hậu quả thế nào, ông thừa biết.

Không tin thì cứ thử xem."

Ninh Chấn Viễn dĩ nhiên hiểu rõ nặng nhẹ. Ông ta giãy giụa rất lâu, giống như bị dồn đến đường cùng, cuối cùng gằn giọng không cam lòng: "Coi như tao thua!"

Tối hôm đó, mọi chuyện diễn ra thuận lợi. Ninh Thiển lấy lại được tro cốt.

Cô không đưa tài liệu cho ông ta như đã hứa, mà ôm chiếc hộp tro cốt nhẹ bẫng kia đến thẳng bệnh viện để giám định.

Trong lúc chờ kết quả, Ninh Thiển chỉ lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt trống rỗng, dán chặt xuống sàn nhà.

Trần Thiên Dã thu xếp xong công việc, đi đến ôm lấy cô. Hắn chạm vào tay cô, mới nhận ra nó lạnh buốt. "Chị, chị đang nghĩ gì vậy? Tay sao lạnh thế này?"

Ninh Thiển mím môi, khẽ nói: "Tôi sợ."

Cô sợ đó thật sự là tro cốt cha mẹ, lại càng sợ đó không phải.

Trần Thiên Dã siết chặt tay cô, giọng dịu dàng: "Chị, chuyện nên đến thì sẽ đến, can đảm đối diện đi, được không?"

Hắn lấy từ túi ra một tấm ảnh, đưa cho cô: "Chị xem."

Ninh Thiển nhìn vào tấm ảnh 5 inch, một đôi vợ chồng trẻ, nụ cười rạng rỡ hạnh phúc. Người đàn ông đứng, người phụ nữ ngồi, nhưng cả hai bàn tay đều đặt nhẹ lên bụng đang hơi nhô lên cô gái, rõ ràng đang mang thai.

Ngón tay Ninh Thiển run run chạm vào gương mặt có bảy tám phần giống mình, giọng nghẹn ngào: "Đúng… là cha mẹ tôi."

Trần Thiên Dã gật đầu.

Mắt cô nhòa đi, cả đời này, hình ảnh cha mẹ trong tưởng tượng cuối cùng cũng có hình dáng cụ thể. Nếu cha mẹ còn sống, nhìn thấy cô hôm nay, chắc chắn sẽ vì cô mà kiêu hãnh.

Trần Thiên Dã nâng mặt cô lên, nghiêm túc nói: "Chị, em chỉ còn có chị. Và chị cũng chỉ còn có em. Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, được không?"

Lời hắn quá thật lòng, nhưng cô không có tâm trí nghĩ nhiều, chỉ nghiêng đầu, ánh mắt vẫn dán vào phòng giám định.

Hắn cũng không hỏi thêm, chỉ âm thầm ôm cô chặt hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!