Chương 2: Mau cởi dây trói cho tôi!

Có lẽ là do vừa chợp mắt được một lát, hoặc cũng có thể là tác dụng thuốc đã dần tan hết, ngay giây sau, Ninh Thiển bỗng choàng tỉnh. Trước mắt cô, ánh sáng lờ mờ tối tăm, trong căn phòng xa lạ chỉ có một chiếc đèn sàn nhỏ cạnh giường đang hắt ra ánh sáng vàng u ám.

Trần Thiên Dã ngồi ở mép giường, chẳng biết đã nhìn cô bao lâu rồi. Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn dưới ánh đèn mờ mịt trở nên khó đoán, hoàn toàn không thấy rõ chút cảm xúc nào.

"Chị, chị tỉnh rồi."

Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng lại lẩn khuất âm trầm khiến Ninh Thiển lập tức nhớ lại tất cả trước khi hôn mê. Cô cảnh giác nhìn quanh, phát hiện mình đang ở một căn phòng hoàn toàn xa lạ.

"Đây là đâu?"

"Chị thông minh như vậy, sao không thử đoán xem?"

Ninh Thiển chẳng có tâm trạng mà chơi trò đố đáp này với hắn. Cô chống tay định ngồi dậy, nhưng ngay lập tức cảm nhận có gì đó không ổn.

Dưới ánh sáng nhạt, cô hoảng hốt phát hiện đôi tay đôi chân của mình đều bị tách ra, cố định chặt ở bốn góc giường. Dây trói không rõ làm từ chất liệu gì, có chút đàn hồi nhưng tuyệt nhiên không cho phép cô vùng vẫy thoát thân.

Ninh Thiển giãy giụa kịch liệt, mồ hôi lạnh lập tức rịn ra, giọng run rẩy quát lên: "Trần Thiên Dã, đây là ý gì? Đây là cái gọi là "nhớ nhung" mà cậu nói sao?"

Hắn hoàn toàn coi như không nghe thấy, chỉ chậm rãi rút một tờ khăn giấy, dịu dàng chấm mồ hôi trên trán cô vì cố sức giãy giụa. Giọng hắn thấp trầm, mềm mại đến rợn người: "Chị à, em chỉ muốn nói chuyện cùng chị. Nhưng chị cứ trốn, chẳng bao giờ chịu nhìn em một lần. Em nghĩ, có lẽ chỉ như thế này, chị mới chịu yên ổn nhìn em, nghe em nói."

Cái động tác dịu dàng ấy lại khiến Ninh Thiển rùng mình sởn gáy.

Tám năm trước, cô đã biết đứa trẻ này tâm lý không bình thường. Nhìn thì ngoan ngoãn vô hại, nhưng bên trong lại quá già dặn, tính toán sâu sắc, lúc nào cũng ngấm ngầm bày trò, lòng dạ phức tạp đến đáng sợ. Chẳng lẽ sau từng ấy năm, bệnh trạng càng nặng thêm, biến thành một kẻ điên thực sự rồi sao?

Chỉ cần nghĩ đến cảnh hắn ta phát bệnh, da đầu Ninh Thiển liền tê dại. Cô gằn giọng: "Muốn nói chuyện thì nói chuyện, lập tức cởi trói cho tôi! Đừng làm ra cái trò b*nh h**n này!"

"Cởi ra ư?" Hắn giả vờ suy ngẫm vài giây, rồi nở nụ cười nhạt. "Không được. Vừa cởi, chị sẽ lại chạy mất."

Ngón tay hắn khẽ v**t v* gò má cô, từng chút một lướt qua, rồi bất ngờ nâng cằm cô lên, cúi xuống hôn mạnh mẽ.

Nụ hôn thô bạo, nặng nề, như một dấu ấn chiếm đoạt và tuyên thệ quyền sở hữu.

Ninh Thiển sững sờ trong chốc lát, sau đó ra sức xoay mặt, cố tránh nụ hôn đầy cưỡng ép và đau đớn này. Nhưng Trần Thiên Dã một tay giữ chặt gáy cô, một tay ghì chặt vai, c**ng b*c ép cô áp sát vào lồng ngực hắn, hoàn toàn không cho thoát.

Tư thế ấy khiến cô chẳng còn đường nào trốn chạy, nụ hôn dồn dập đến mức khiến Ninh Thiển suýt nghẹt thở.

Khi hắn buông ra, cô tham lam hít từng ngụm không khí, đầu óc thiếu oxy mới dần dần tỉnh táo lại. Nỗi giận bùng lên, cô hung hăng đạp hắn, hét toáng: "Cậu là chó chắc? Rốt cuộc muốn làm cái gì hả!"

Trần Thiên Dã nhìn gương mặt ửng đỏ và bờ môi ánh nước của cô, vô thức l**m môi. Thật ngon… chính là hương vị ấy, cái mùi vị khiến hắn vừa khao khát vừa an tâm.

Hắn nở một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi: "Chị, chị còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?"

Ninh Thiển chẳng buồn nghe, vừa định mở miệng mắng tiếp thì miệng đã bị hắn chặn lại.

Bàn tay che miệng cô, ánh mắt hắn vẫn ôn hòa, nhưng lời nói vang lên lại khiến lòng người lạnh buốt: "Chị à, nói những lời khó nghe như vậy thì thật không lễ phép đâu."

Ninh Thiển run lên, ánh mắt trừng lớn đầy cảnh giác.

"Chị, lần đầu tiên gặp nhau là trong lễ trưởng thành mười tám tuổi của chị. Khi ấy em mới mười lăm. Chị mặc váy công chúa, đội vương miện nhỏ, xinh đẹp như một con thiên nga kiêu hãnh. Chị còn mỉm cười với em nữa, chị nhớ không?"

Hắn không biết chị có nhớ không, nhưng cả đời này, hắn vĩnh viễn chẳng quên được hình ảnh ấy.

Thiếu nữ đứng trên bậc thang tầng hai, dáng người cao gầy, ngũ quan tinh xảo trắng trẻo, đẹp đến mức khiến người ta nín thở. Bộ váy công chúa càng tôn lên sự thanh lệ thoát tục, chỉ là trong đôi mắt sáng ấy lại ngập tràn kiêu ngạo, ngông nghênh và bướng bỉnh. Chính khoảnh khắc đó, trái tim hắn rung động đến mất kiểm soát, trong lòng sinh ra một h*m m**n chiếm hữu dữ dội, điên cuồng.

Ninh Thiển rùng mình ghê tởm. Đêm tiệc tám năm trước, cái giao dịch dơ bẩn kia là ký ức mà cô thề cả đời này chẳng muốn nhớ lại!

Cô giãy giụa điên cuồng, nỗ lực muốn thoát khỏi dây trói, nhưng hoàn toàn vô dụng. Cảm giác bị động, mặc cho người ta xâu xé khiến trái tim cô chìm nặng xuống đáy.

"Chị, đừng phí sức nữa. Nếu em không tự tay tháo ra, chị vĩnh viễn không thoát được đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!