Cô tất nhiên chẳng thể nào đẩy nổi thân hình cao lớn của hắn, nhưng hắn lại chẳng hề nhúc nhích, ngược lại còn nắm chặt lấy cổ tay cô, ánh mắt trầm lặng, giọng nói thấp điềm: "Chị, có những thứ… chị không muốn biết đâu."
Một cảm giác nguy hiểm vô hình dấy lên trong lòng Ninh Thiển, cô gắng sức rút tay về, mạnh miệng mà cũng đầy giận dỗi tát lên mặt hắn một cái, lạnh lùng ném xuống hai chữ: "Tìm ra đây."
Hắn rõ ràng không muốn tìm, đứng im bất động, trong mắt lại hiện lên nét quen thuộc đáng thương mà Ninh Thiển từng quá rõ.
Cô lập tức quay mặt đi, không thèm mắc mưu, trừng mắt một cái rồi hừ nhẹ: "Không tìm thì cút."
"Đừng mà, chị… đừng nói mấy lời này, em khó chịu lắm."
"Không muốn khó chịu thì đi tìm đi."
Thế là, dưới cái nhìn gắt gao của cô, hắn đành phải lục tung cả căn nhà. Từ phòng khách, bếp, ban công, phòng ngủ, phòng tắm, tủ quần áo, thậm chí cả bồn cầu, cuối cùng lôi ra một đống camera siêu nhỏ.
Ninh Thiển hít vào một hơi lạnh toát, da đầu run rẩy, tức giận mắng thẳng: "Đm cậu, đúng là b**n th**! Quỳ xuống!"
Hắn nghe lời ngoan ngoãn quỳ ngay, cúi mắt cúi đầu, giọng điệu ngoan hiền: "Chị, đừng giận. Chỉ còn bấy nhiêu thôi, hết rồi."
Chỉ còn bấy nhiêu? Hết rồi?
Ninh Thiển cười lạnh, bước giày cao gót mang theo đầy nhục nhã khẽ nâng cằm hắn lên: "Đây gọi là bệnh khỏi rồi à?"
"Khỏi rồi." Hắn thản nhiên, chẳng chút chột dạ, thậm chí còn vô cùng quang minh chính đại: "Thật đấy, chị còn xem cả chứng chỉ rồi mà."
Cô lười cãi nhau với hắn, một cú đá thẳng vào vai hắn: "Quỳ, không được đứng dậy."
Lực không mạnh, nhưng hắn liền thuận thế ngã xuống, bộ dạng nghe lời, giọng thành thật: "Tất cả đều theo chị."
Nhìn hắn giả vờ ngoan như thế, Ninh Thiển lại bực thêm, dứt khoát lười để ý, vào tắm rồi lên giường đi ngủ.
Nằm xuống, trong đầu cô có chút ác độc nghĩ thầm: "Không phải giỏi diễn trò lắm sao, vậy thì diễn cả đêm đi, có bản lĩnh thì ngủ dưới sàn, lạnh chết luôn cũng đừng bò lên giường."
Đêm khuya, tiếng ồn ào năm mới bị cửa sổ ngăn lại, trong phòng chỉ còn lại một khoảng yên tĩnh, hơi thở đều đặn.
Mơ màng, Ninh Thiển cảm giác có một đôi tay lớn đặt lên eo mình. Cô theo phản xạ giãy ra, nhưng bàn tay ấy lại siết chặt không cho chống cự, rồi từ từ ôm siết lấy, đôi chân cũng theo đó quấn quanh.
Cả người cô gần như bị giam chặt, khó thở đến tim đập loạn. Ngay sau đó, đôi môi liền bị bao phủ bởi nụ hôn dịu dàng, m*n tr*n từng chút, xen lẫn tiếng thì thầm trầm thấp khe khẽ thoát ra giữa những khoảng giao hòa: "Chị…"
"Ưm…"
Cô muốn né tránh, muốn mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu, cuối cùng chẳng thể làm gì khác ngoài chìm sâu vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Thiển còn ngái ngủ lết vào phòng tắm. Trong gương, khóe môi cô hơi sưng đỏ, đôi mắt mở lớn đầy kinh hãi. Hèn chi tối qua ngủ mãi chẳng thấy thoải mái!
Đ* c*m th* này, dám không nghe lời!
Cô giận dữ xông ra khỏi phòng ngủ, gọi to: "Trần Thiên Dã!"
Đúng lúc hắn từ ngoài về, tay xách bữa sáng, thay giày xong đang bày lên bàn: "Chị, chị dậy rồi à."
"Đêm qua cậu có ngoan ngoãn ngủ dưới đất không?"
"Có chứ."
Hắn vừa bóc trứng vừa lắc đầu cười khổ: "Chị, mới sáng sớm, Tết nhất rồi, đừng giận nữa mà. Không đói sao?"
Cô trừng mắt nhìn hắn.
Hắn lần lượt mở hộp đồ ăn sáng, giọng điệu ngoan ngoãn: "Chị muốn phạt gì em cũng chịu, sao dám tự ý chứ. Em còn mua bánh bao nhân cua mà chị thích nhất, nếm thử đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!