Đêm ba mươi Tết, dù trong nhà được trang hoàng rực rỡ, Trần Thiên Dã còn bày cả một bàn tiệc lớn, nhưng Ninh Thiển vẫn chẳng thấy thú vị. Nghĩ ngợi một chút, cô liền gọi điện cho Lê Uyển.
Đầu dây bên kia vô cùng náo nhiệt, giọng Lê Uyển đầy vui sướng: "Thiển Thiển, chúc mừng năm mới!"
Nghe thấy cả tiếng pháo hoa vang vọng từ đó, Ninh Thiển khẽ cười: "Năm mới vui vẻ. Chu Cẩn Ngôn không ở cạnh cậu à?"
"Có chứ." Lê Uyển bật cười, "Anh ấy đang trông con."
Ninh Thiển sực nhớ trước đây Lê Uyển từng nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên: "Không ngờ Chu Cẩn Ngôn lại thật sự rửa tay gác kiếm để vào bếp cơ đấy."
Giọng Lê Uyển nhỏ nhẹ, mang theo sự thỏa mãn: "Ừm… anh ấy thay đổi nhiều lắm. Bây giờ tớ rất hạnh phúc."
Ninh Thiển nghe vậy, trong lòng cũng mừng thay cho bạn: "Tớ mồng hai đến thăm cậu, tiện không?"
"Dĩ nhiên rồi, lúc nào cũng hoan nghênh."
Qua điện thoại thôi mà cô đã cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc ngập tràn nơi ấy. Tắt máy, trong lòng Ninh Thiển chợt dâng lên cảm khái, thật không ngờ Chu Cẩn Ngôn lại trở thành một người chồng đảm đang như thế. Đúng là tình yêu kỳ diệu thật.
Ánh mắt cô vô thức dời về phía bếp.
Trong bếp, Trần Thiên Dã mặc bộ đồ ở nhà màu xám nhạt, thắt tạp dề, cúi đầu chuyên chú nấu nướng. Bóng lưng hắn rất đẹp, vai rộng eo hẹp, dáng đứng thẳng tắp, đôi chân dài thẳng mảnh. Chỉ một dáng lưng thôi đã toát lên sức hấp dẫn mãnh liệt.
Theo từng động tác, vòng eo săn chắc của hắn lúc ẩn lúc hiện. Ninh Thiển thậm chí có thể tưởng tượng ra sức bền không thể tin nổi nơi đó… ánh mắt cô lỡ trượt xuống thấp một chút, rồi hoảng hốt né tránh, vội quay đi.
Cô buộc phải thừa nhận, thời gian đã khiến Trần Thiên Dã trở thành một người đàn ông trưởng thành, từng cử chỉ đều chất chứa hormone phái mạnh. Nụ cười của hắn, ánh mắt dịu dàng của hắn, mùi hương sạch sẽ dễ chịu tỏa ra từ người hắn, tất cả đều đủ sức khiến trái tim rung động.
Thế nhưng…
Ninh Thiển khẽ cười khổ. Sự chiếm hữu quá mức của hắn, e là không mấy ai chịu nổi. Nếu hắn biết tôn trọng người khác hơn, có lẽ đã là một người bạn đời hoàn mỹ.
Trần Thiên Dã dễ dàng nhận ra ánh nhìn thẳng thắn mà chẳng chút che giấu phía sau. Hắn thong thả xắn tay áo, để lộ bắp tay rắn rỏi. Rồi hắn cúi người lấy bát đũa từ tủ, lúc đứng dậy còn cố ý chậm lại, khiến vòng eo săn chắc càng rõ ràng.
Khi bày xong món cuối cùng, hắn đột nhiên quay đầu, môi khẽ cong lên nụ cười quyến dụ: "Chị, đến ăn tất niên thôi."
Ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc. Tim Ninh Thiển bỗng đập loạn, cô vội cúi đầu, gắng che đi sự bối rối cùng ánh nhìn lén lút vừa rồi. Một lúc lâu sau, cô mới tỏ ra thản nhiên bước tới: "Ừ, ăn thôi."
Trên bàn, hắn vừa gắp thức ăn cho cô vừa nháy mắt, cố ý hỏi: "Chị, sao mặt chị lại đỏ thế này? Là do bật sưởi ấm quá mạnh sao?"
Ninh Thiển vốn đã chột dạ vì bị bắt gặp, nay nghe hắn giả ngốc hỏi lại, liền nổi giận: "Im đi! Ăn cơm!"
Dù bị cô quát, khóe môi hắn vẫn treo nụ cười, ngoan ngoãn đáp: "Được, năm đầu tiên đoàn tụ cùng chị, em sẽ ngoan ngoãn ăn cơm."
Ngày ba mươi trôi qua, mồng một cũng nhanh chóng kết thúc. Đến sáng mồng hai, Ninh Thiển ăn mặc tươm tất, chuẩn bị ra ngoài.
Trần Thiên Dã không cần nói cũng theo lên máy bay, còn hùng hồn tuyên bố: "Chị, để chị tự mình quay lại Bắc Kinh, em sao có thể yên tâm."
Ngày Tết, Ninh Thiển chẳng buồn tranh cãi với hắn nữa. Người đã ngồi trên máy bay rồi, cũng đâu thể đuổi xuống, đành mặc hắn đi cùng.
Khoảng mười giờ, máy bay hạ cánh, Ninh Thiển lập tức chạy thẳng đến nhà Lê Uyển.
Lê Uyển đã chờ sẵn, vừa mở cửa, hai người liền ôm chặt lấy nhau, đầy mừng rỡ.
Một năm trôi qua, Lê Uyển không thay đổi nhiều, chỉ là trong ánh mắt lại thêm phần dịu dàng, khóe môi luôn thường trực nụ cười, rõ ràng là sống trong tình yêu ấm áp.
Ninh Thiển vui vẻ khen: "Uyển Uyển, cậu ngày càng xinh đẹp đấy!"
Lê Uyển bật cười: "Cậu cũng vậy, mau vào đi."
"Ừ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!