Chương 12: “Ngoan một chút, đừng ép em có được không?”

Không, không… tuyệt đối không thể xuống xe! Cô tuyệt đối không thể xuống!

Trong lòng Ninh Thiển gào thét, toàn thân run lẩy bẩy, thế nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng không dám bước ra ngoài.

Cửa kính xe vang lên tiếng gõ khẽ, giọng nói của Trần Thiên Dã lại nhẹ nhàng đến kỳ lạ: "Chị, xuống xe đi."

Ninh Thiển nắm chặt tay cầm cửa, gần như cắn nát môi. Nhưng ngay lúc ấy, tiếng "cạch" khô khốc vang lên, khóa xe đã bị bật mở. Tiếng động kia gần như kích nổ nỗi sợ hãi tận cùng của cô. Cô biết, nếu trốn chạy thất bại, hắn nhất định sẽ nghĩ ra thêm đủ cách tra tấn cô, cô tuyệt đối không thể để hắn đưa đi!

Cô ra sức giữ chặt tay nắm cửa, nhưng làm sao chống lại nổi sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành. Cho dù cô cố gắng hết sức, cánh cửa vẫn bị hắn dễ dàng kéo mở.

Bàn tay Trần Thiên Dã chuẩn xác siết lấy cổ tay cô, lạnh lẽo như một con rắn độc trườn qua da thịt, nhưng giọng nói lại dịu dàng như ánh nắng ấm áp: "Chị, xuống đi."

Cả người Ninh Thiển lạnh buốt. Cô bị hắn lôi ra khỏi xe, gió đêm thổi ùa đến, khiến cô như bừng tỉnh khỏi cơn sợ hãi thấu xương. Cô liều mạng quay đầu, cắn mạnh vào tay hắn, rồi dùng hết sức hất ra, hoảng loạn bỏ chạy.

Cái khao khát thoát khỏi Trần Thiên Dã đã trở thành bản năng.

Dù là tám năm trước, sáu năm trước, hay là bây giờ, nỗi thôi thúc ấy đã khắc sâu trong máu thịt cô.

Thế nhưng, trong mắt hắn, sự vùng vẫy ấy chẳng khác nào trò trẻ con. Cô còn chưa kịp chạy được mấy bước, vòng tay rắn chắc đã ôm trọn lấy eo cô, siết chặt đến mức như muốn bẻ gãy.

Đau đớn khiến hốc mắt Ninh Thiển đỏ hoe, nhưng cô vẫn cắn răng, không bật ra tiếng kêu nào. Tầm mắt cô chậm rãi dịch từ bàn tay giam cầm mình lên gương mặt hắn, xuyên qua ánh sáng mờ mịt, nhìn thẳng vào con người trước mặt.

Tám năm.

Đúng tám năm rồi.

Vậy mà, vẫn không thoát được sao?

Trong thoáng chốc, trước mắt cô hiện về cảnh tượng tám năm trước.

Khi ấy, mới chỉ là tháng đầu tiên cô sống trong nhà họ Trần. Vất vả lắm mới tìm được cơ hội trốn đi, rõ ràng chỉ cách chiếc xe một bước nữa thôi, vậy mà toàn bộ hy vọng lại bị chặn đứng.

Thiếu niên chỉ cao đến trán cô, gương mặt vẫn còn nét ngây ngô, thế mà lại mang theo sự âm u đáng sợ, vòng tay ôm chặt lấy eo cô, ánh mắt đen láy sáng quắc, ẩn chứa những cảm xúc khó đoán.

Ánh mắt Trần Thiên Dã dán chặt vào Ninh Thiển, nhìn sắc mặt cô dần dần tái nhợt, nhìn gương mặt tươi sáng kia từng chút một ngập tràn tuyệt vọng.

Sáu năm.

Hơn hai nghìn đêm ngày.

Trong khoảng thời gian phải dựa vào thuốc men điều trị, trong đầu hắn chỉ toàn là gương mặt này. Hắn khắc khoải muốn gặp cô, muốn ôm cô, muốn nghe giọng cô, muốn ở bên cô. Chính sự khao khát mãnh liệt đó đã khiến hắn nhiều lần gắng gượng sống sót.

Cô vĩnh viễn sẽ không biết, lần đầu tiên hắn gặp cô, không phải là ở buổi tiệc thành niên mười tám tuổi của cô.

Tình cảm của hắn với cô, chưa từng là "lâu ngày sinh tình", mà là "yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên".

Ninh Thiển dốc sức vùng vẫy, dù biết vô ích, nhưng vẫn không cam lòng bỏ cuộc.

Trần Thiên Dã khẽ thở dài, vừa cứng rắn vừa dịu dàng ép cô vào lòng, giọng trầm thấp vang lên bên tai: "Chị, đừng động nữa. Chị không thấy mệt sao? Nghỉ ngơi một chút đi. Em không muốn chị bị thương, cũng không muốn nhốt chị lại. Ngoan, đừng ép em… có được không?"

Ninh Thiển vừa giận vừa hận, toàn thân run bần bật, nghiến răng trừng mắt nhìn hắn.

Lại là dáng vẻ bướng bỉnh ấy, như mỗi lần cô bỏ trốn rồi bị bắt lại. Vừa đáng ghét, vừa khiến người ta không thể nào thực sự giận dữ.

Trần Thiên Dã nhắm mắt lại, che giấu đi tia cảm xúc cuồng loạn, rồi nửa ôm nửa kéo cô vào tòa nhà.

Thang máy dừng ở tầng ba. Ninh Thiển trơ mắt nhìn hắn lấy từ túi ra một chiếc chìa khóa, mở cửa căn hộ.

Cô không cần nghĩ cũng biết, nhất định là hắn đã lén đánh chìa khi cô không hay biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!