Nhưng mà, cho dù hộ khẩu của cô rơi vào tay ai, kết quả cũng đều là tệ hại đến mức chẳng thể tệ hơn. Dù là Ninh Chấn Viễn hay Trần Thiên Dã, đều là những người cô tuyệt đối không muốn đối mặt.
Sau một vòng chạy ngược chạy xuôi, Ninh Thiển vẫn không thể lấy được tiền, cuối cùng chỉ có thể ủ rũ quay về, vừa mệt mỏi vừa không cam lòng.
Tới sân bay lấy xe xong, cô cũng chẳng thèm để ý Trần Thiên Dã có phát hiện cô biến mất hay không, cứ thế lái thẳng đến nhà hàng, ăn một bữa no nê cho đỡ đói.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, Ninh Thiển lập tức nhận ra ánh mắt lạ lẫm của những người xung quanh.
Thông minh như cô, chỉ cần liếc qua đã hiểu bọn họ đang thắc mắc vì sao chiếc xe kia lại bẩn đến thế.
Bình thường, cô chẳng có tâm tư đâu mà đi rửa xe. Nhưng chịu không nổi cái kiểu ánh mắt soi mói ấy, trong khi bản thân từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ không xuất hiện trong trạng thái chỉn chu, xinh đẹp. Bị nhìn bằng cái ánh mắt khác thường kia, thật sự khiến cô thấy khó chịu. Vì vậy, cô vội lái xe tới tiệm rửa, yêu cầu nhân viên làm sạch từ trong ra ngoài một lượt.
Ngồi chờ xe, Ninh Thiển không ngừng tính toán bước đi tiếp theo.
Dù thế nào, số tiền kia nhất định phải lấy lại. Nhưng lấy bằng cách nào?
Chứng minh đó hoàn toàn là tiền của mình, rất dễ. Nhưng chứng minh không liên quan gì đến Ninh Chấn Viễn… lại khó hơn nhiều.
Tám năm trước, hộ khẩu của cô đã được chuyển đi chưa? Nếu đã chuyển, Ninh Chấn Viễn dựa vào đâu mà nói cô "nguồn vốn bất minh"?
Trong chớp mắt suy nghĩ, Ninh Thiển bỗng nhớ tới bản hợp đồng nhận nuôi mà cô từng ký ở trại trẻ mồ côi. Có lẽ… Ninh Chấn Viễn đã lợi dụng điểm đó để chặn khoản tiền của cô?
Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng ấy rất lớn. Nếu thật sự như vậy, vậy thì hộ khẩu hẳn đang nằm trong tay Trần Thiên Dã.
So với việc bị Ninh Chấn Viễn bán lần thứ hai, rồi đẩy lên giường một lão già, thì việc hộ khẩu ở Trần Thiên Dã kia dường như vẫn còn đỡ hơn một chút. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở "đỡ hơn" mà thôi.
Bởi lẽ, chỉ cần nghĩ tới cái kiểu "vì tốt cho chị" đầy áp đặt kia của hắn, mà việc gì hắn làm cũng khiến cô chán ghét, Ninh Thiển liền thấy mất hết khí thế.
Khó khăn lắm mới trốn ra khỏi căn biệt thự ấy, sao cô có thể chủ động quay về?!
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn chẳng tìm ra cách nào, cô dứt khoát mua ngay vé máy bay, hôm đó liền bay thẳng đến Quảng Châu.
Tiền thì chưa lấy được, nhưng cô buộc phải đích thân trấn an tinh thần nhân viên, để mọi người biết công ty sẽ không sụp đổ, tất cả vẫn sẽ tiếp tục vận hành.
Sau khi an ủi Tiểu Dương xong, lại vẽ ra cho mọi người một viễn cảnh đầy hứa hẹn, Ninh Thiển mới quay về khách sạn. Cô đổ người xuống giường, vừa mệt vừa căng thẳng, đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ phải làm thế nào.
Ngày hôm sau, cô xách tài liệu chạy khắp các cơ quan, nhưng tiến triển lại chẳng hề suôn sẻ.
Cô không ngờ, ở thành phố xa lạ này mà muốn làm việc lại khó đến vậy. Người ta cứ chết sống không chịu nhượng bộ, dù cô đã bóng gió ngỏ ý có thể đưa tiền để giải quyết, nhưng đối phương cứng rắn đến cùng. Rõ ràng, họ muốn kéo sập công ty của cô.
Tiền mất đi thì có thể kiếm lại, công ty sụp thì có thể mở lại, nhưng nếu chính khí thế và lòng quyết tâm mất đi, đó mới là sự diệt vong thật sự.
Ninh Thiển mệt mỏi day day huyệt thái dương, trong đầu lần lượt lướt qua những cái tên có thể nhờ vả, nhưng cuối cùng lại chẳng biết phải tìm đến ai.
Im lặng thật lâu, cô mới lấy điện thoại, tìm một số liên lạc gọi đi.
Điện thoại reo mãi mới có người bắt máy, giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên: "A lô? Ninh Thiển? Đại tiểu thư nhà họ Ninh sao hôm nay lại nhớ tới mà gọi cho tôi thế này?"
Ninh Thiển mím môi: "Ngài đừng nói vậy, tôi đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Ninh rồi."
"Ồ?" Người đàn ông được gọi là Tổng giám đốc Ngụy khẽ cười vài tiếng, giọng điệu thoải mái, "Không có chuyện thì chẳng tự dưng tới cửa… xem ra lần này cô tìm tôi là có việc rồi."
"Ừ." Ninh Thiển nhanh chóng kể lại toàn bộ chuyện mình gặp ở Quảng Châu, cuối cùng giọng hạ thấp xuống: "Tôi thật sự… đã hết cách rồi."
"Không còn cách nào sao?" Ngụy Ngôn Trạch hờ hững hỏi, "Còn thằng em trai bám dai như đỉa của cô đâu? Nó chẳng phải thích đi theo cô nhất sao? Nó không giúp à?"
Ninh Thiển thà chết cũng không muốn Trần Thiên Dã chen vào, càng không muốn cúi đầu cầu hắn. Cắn môi, cô khẽ nói: "Chúng tôi chẳng liên quan gì đến nhau. Ngài giúp tôi đi."
"Đương nhiên tôi có thể giúp." Ngụy Ngôn Trạch đáp, giọng mang đầy vẻ thương trường, lạnh lùng như đang bàn chuyện công việc, "Nhưng cô biết mà, tôi chưa từng giúp ai vô điều kiện."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!