Chương 9: Tình Cảm

Về đến nhà, Ngọc Tú đem nấm miệng gà cùng mộc nhĩ phơi ở trong sân, hơn mười cây nấm hương mới phơi xong cùng thịt băm ngày hôm qua mua nấu canh, bởi vì bản thân nấm hương đã có tươi ngon cho nên chỉ bỏ thêm một chút muối cùng rượu gia vị thì đã nấu đươc tô canh nấm thịt viên[1].

Lại xào thêm một dĩa cải thìa, chưng mấy trái cà tím với tương[2], món chính là cơm cùng khoai lang đỏ.

Canh nấm thịt viên được Lý Đại Trụ khen ngợi hết lời, ông ăn liên tiếp ba chén cơm, đến canh cũng uống đến sạch sẽ.

Ngọc Tú thấy ông thích như vậy vội nói:

"Còn thừa một ít thịt, sáng mai con định làm bánh bao."

Lý Đại Trụ liên tục nói:

"Được được, Tú nhi con làm bao nhiêu bụng cha cũng có thể ăn hết."

Hạ Tri Hà đánh nhẹ Lý Đại Trụ một cái, dỗi nói:

"Bụng chàng thật lớn, muốn ăn hết để ngày sau uống gió Tây Bắc sống sao?"

Lý Đại Trụ nghe vậy, chỉ cười hắc hắc.

Hạ Tri Hà lại trừng ông

"Bộ dạng này thật ngốc! Ban đêm bụng trướng ngủ không được, chàng đừng kêu ca."

Lý Đại Trụ biết thê tử đang quan tâm mình, ông im miệng nắm tay bà.

Hạ Tri Hà vội đem tay ông hất ra da mặt nóng lên, nũng nịu nói:

"Lão già không đứng đắn, cứ để cho nữ nhi chê cười."

Ngọc Tú che miệng cười trộm.

Ăn cơm chiều xong, Lý Nguyệt Mai đem một rổ trái cây dại tới cửa, Hạ Tri Hà đã về phòng nên Ngọc Tú đưa nàng tới phòng mình.

Phòng Ngọc Tú so với Lý Nguyệt Mai thì lớn hơn một chút, trong phòng có một cái giường, một cái tủ lớn, hai cái rương, phòng có đặt một bàn tròn, mấy cái ghế gỗ, bên cửa sổ còn có một cửa sụp ngày thường nàng an vị ở bên cửa sổ thêu thùa may vá, nơi đó ánh sáng rất tốt.

Đồ dùng trong phòng này đều do Lý Đại Trụ tự mình làm cho nàng.

Ngọc Tú đưa Lý Nguyệt Mai ngồi vào bàn, đi vào phòng bếp rót một chén trà nóng rồi mang thêm một cái dĩa nhỏ bên trong một nửa là đậu nành còn một nửa là đào khô mà lần trước Lý Nguyệt Mai nhắc.

Lý Nguyệt Mai thấy cái dĩa, hai mắt sáng lên

"A, Ngọc Tú tỷ siêng quá đi, buổi sáng mới đưa đậu nành thôi mà giờ tỷ đã rang xong rồi, muội năn nỉ nương nữa ngày nhưng bà không chịu làm."

Ngọc Tú cười nói:

"Muội chính là lười, tự muội đi làm là được ăn chứ gì?"

Lý Nguyệt Mai nhẹ nhàng nói: Muội sẽ không đâu. Nàng lấy viên đậu nành cho vào trong miệng, thỏa mãn mà nheo mắt

"Chính là cái vị này, nương muội làm thế nào cũng không ngon. Ngọc Tú tỷ nếu tỷ là tỷ ruột của muội thì tốt quá rồi, như vậy thì mỗi ngày muội đều có thể ăn đồ của tỷ làm."

"Muội nói ngớ ngẩn gì đó?"

Ngọc Tú một bên đem đồ đến trong rổ, một bên cũng không ngẩng đầu lên mà nói.

Đôi mắt Lý Nguyệt Mai trợn lên, nhỏ giọng nói:

"Kia......! nếu không thể làm tỷ tỷ vậy làm tẩu tử* muội cũng được nha."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!