Vào ngày cuối tháng tư, Ngọc Tú ngồi ở hành lang nhặt cây đậu, chó con chạy lòng vòng ở dưới chân nàng.
Lâm Tiềm để n.g.ự. c trần chẻ củi trong viện.
Sân ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, lỗ tai chó con run lên, cái mũi ướt dầm dề giật giật cất bước chạy về hướng cửa.
Gần đây nó đã mập lên không ít nhưng cái đầu lại không thay đổi gì cả, nhìn từ phía sau nó giống như một viên thịt tròn vo xù xù, trên đường đi thì ngã trái ngã phải lăn đến cửa, Ngọc Tú thấy vậy thì mỉm cười.
Chó con tới cửa dùng móng vuốt nhỏ cào cào cửa, phát ra hai tiếng ngao ngao non nớt.
Ngọc Tú đi theo cười với nó:
"Lui lại một chút để cho ta mở cửa."
Chó co ngẩng đầu nhìn nàng, ô ô một tiếng lui đến trước chân nàng, không quên kêu vài tiếng với người ngoài cửa.
Ngọc Tú thấy có hơi kỳ lạ, trước đây người trong thôn tới nó đều ngoan ngoãn đứng sau nhìn, hôm nay sao nó lại phản ứng quá lên như vậy chứ.
Trong lòng nghĩ thầm rồi mở cửa viện ra.
Người đứng ở bên ngoài là một nam nhân xa lạ không quá 25-26 tuổi, gương mặt tuấn tú bất phàm, trên người mặc áo gấm màu lam, eo đeo đai lưng, chân mang giày bó, trong tay cầm một cây quạt lúc mở lúc đóng, ăn mặc không giống người địa phương.
Ngọc Tú thu nụ cười lại, cẩn thận nói: Xin hỏi ngài là?
Nam tử kia nhẹ nhàng đóng quạt lại, nở nụ cười như gió xuân, quả nhiên là người phong lưu phóng khoáng,
"Xin hỏi nơi này có phải là nhà của Lâm Tiềm không?"
"Ngươi tới đây làm gì?"
Ngọc Tú vừa muốn trả lời thì đột nhiên phía sau truyền đến tiếng Lâm Tiềm.
Nàng thấy là người Lâm Tiềm quen nên nhẹ nhàng thở ra, khom lưng bế chó con đang giương nanh múa với người lạ kia và lui về bên người Lâm Tiềm.
Người ban nhân kia nhìn thấy Lâm Tiềm nở nụ cười sâu hơn, khom lưng chào một cái, nói:
"Gặp qua sư huynh, sư huynh vẫn khoẻ chứ."
Lâm Tiềm lạnh lùng nhìn y, không hé răng nói năng gì.
Nam nhân này cũng không thấy xấu hổ, dù sao sư huynh y lúc nào cũng có bộ dạng này, đã sớm quen rồi.
Y đứng dậy, nhìn về người phụ nhân trẻ tuổi bên người sư huynh, nói:
"Vị này chính là tẩu tử sao? Tại hạ là Tiêu Lâu, gặp qua tẩu tử."
Ngọc Tú không biết y là ai, không biết làm sao bèn kéo nhẹ tay Lâm Tiềm.
Tiêu Lâu thấy cử chỉ thân mật này của nàng thì kinh ngạc, càng làm cho y ngạc nhiên hơn là tên sư huynh mặt lạnh này thế nhưng lại có biểu tình ôn hòa, dịu dàng nói với phụ nhân kia:
"Đấy là sư đệ ta, không có việc gì đâu nàng về phòng trước đi."
Ngọc Tú nghe đây là sư đệ hắn thì gật đầu nhẹ với Tiêu Lâu như chào hỏi, đang muốn xoay người đi về phòng bỗng nghĩ đến cách cử xử này của Lâm Tiềm có chút không ổn lắm, nói khẽ với hắn:
"Người ta từ xa đến lại là sư đệ chàng, chúng ta mời vào nhà ngồi nói chuyện đi."
Thấy Lâm Tiềm gật đầu, nàng mới yên tâm đi vào.
Tiêu Lâu nghe thấy hết lời Ngọc Tú nói, trong lòng thấy rất tò mò nhưng mặt vẫn cười tươi nói với Lâm Tiềm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!