Ngọc Tú nhất thời ngây ngốc tại chổ, nàng ngơ ngác và sửng sốt trong chốc lát rồi vội đem hắn đẩy ra, mặt nàng nóng rát muốn nổ tung như pháo đang cháy trên đất kia, lời nói cũng nói không rõ lắp bắp:
"Ngươi......! Như thế nào, ngươi không lùi......"
Trong lúc nhất thời cảm thấy quẫn bách đến không nói được nàng dậm chân một cái trốn vào trong phòng.
Lâm Tiềm nhìn nàng chạy đi, hơi hơi nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ rồi nhặt hương từ trên mặt đất lên đem mấy cây pháo dư lại cùng đốt luôn, lúc sau hắn liền ngồi xuống ghế đá trong sân.
Ngọc Tú ngồi vào bàn nhìn đèn dầu đến thất thần, trên mặt sự nóng rát vẫn chưa hết, lòng n.g.ự. c thì đập bang bang, lại có chút oán trách: Rõ ràng kêu hắn lui ra, hắn ngoài miệng đồng ý nhưng người vẫn đứng ở sau lưng, cũng không biết có phải hay không cố ý.
Lại nhớ đến ngày hôm qua hắn đột nhiên duỗi tay sờ mặt mình thì mặt Ngọc Tú càng đỏ thêm, trong lòng dâng lên một loại mùi vị không thể diễn tả được nhưng lại có vài phần hoảng hốt vài phần phiền não.
Bây giờ mới nhận thức được lúc ấy hắn thật vô lễ, lần đó đưa nàng xuống núi cũng không dám tới đỡ nàng, trước mắt không biết như thế nào mà giờ bắt đầu động tay động chân.
Nàng ở đây lo miên man suy nghĩ đột nhiên phát giác được trong viện qua hồi lâu không có động tĩnh, chẳng lẽ là hắn một mình nhàm chán nên đi về rồi?
Nhớ tới bộ dạng hắn một mình lẻ loi, Ngọc Tú lại có chút không đành lòng nhịn không được đẩy cửa sổ ra hướng tới trong viện nhìn.
Lâm Tiềm nghe thấy thanh âm quay đầu nhìn qua, nương theo ánh đèn hành lang ánh hai người vừa lúc nhìn thẳng vào nhau.
Ngọc Tú chịu đựng sự ngại ngùng nói:
"Ngươi đang làm cái gì?"
Lâm Tiềm nói: Nghe tiếng pháo.
Ngọc Tú cũng nghe trong chốc lát, tiếng pháo trong thôn nổ hết đợt này đến đợt khác, xa xa gần gần thỉnh thoảng có tiếng mấy tiểu hài tử reo hò, người người reo hò.
Âm thanh náo nhiệt như vậy lại khiến người ta cảm thấy an tâm bình tĩnh.
Ngọc Tú bất tri bất giác mở cửa từ trong phòng đi ra đi đến sân ngồi ở bên cạnh hắn cùng hắn nghe tiếng pháo.
Ngày thứ hai là mùng một tết, theo phong tục ở đây ngày này người một nhà đều sẽ ở nhà, gia đình cùng nhau nói chuyện vui cười ăn vặt, chờ đến mùng hai mới có thể ra cửa đi thăm bạn.
Bất quá hôm nay, Cầm thím lại tới cửa tới.
Bà thấy Hạ Tri Hà nằm ở trên giường, vội la lên:
"Đây là có chuyện gì? Ta hôm qua mới nghe người ta nói hôm trước Đại Trụ đi thỉnh đại phu đến, ngày hôm qua lại không có tiện tới cửa nên ta rất lo lắng."
Hạ Tri Hà mời bà ngồi xuống mép giường, nói:
"Làm hại tẩu tử lo lắng cho ta, ta không có việc gì, do đương gia cùng Ngọc Tú sột ruột quá thôi."
Cầm thím không tin,
"Vậy sắc mặt ngươi sao lại kém như thế này?"
Hạ Tri Hà có chút ngượng ngùng,
"Đại phu nói ta bị nghén."
Cầm thím sửng sốt sửng sốt, xong thu phản ứng lại lập tức vỗ đùi vui vẻ nói:
"Ai u! Đây chính là hỉ sự a! Muội tử, tẩu tử thật sự cao hứng dùm ngươi, đời này ngươi cuối cùng cũng vui sướng rồi!"
Hạ Tri Hà nghe bà nói như vậy, trong mắt cũng có chút ướt át, nói:
"Đời trước ta nhất định làm rất nhiều chuyện tốt, bằng không đời này sao có thể có nhiều phúc khí như vậy? Trước có đương gia, sau có Ngọc Tú, hiện giờ trong bụng lại có hài tử, nếu có c.h.ế. t cũng không hối tiếc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!