Ngọc Tú chạy vọt một hơi vào trong viện, n.g.ự. c nàng đập bang bang như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nàng hít một hơi sâu rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của mình, vừa rồi tay bị đụng chạm giờ phút đây nó còn phảng phất hơi ấm thô ráp của đôi tay kia.
Nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sợ Lâm Tiềm lại ra tới nên kêu mấy tiểu hài tử kia trở về.
Mới vừa đi ra tới nhà chính, trong đầu đột nhiên nhớ ra đang nấu đồ ăn trong phòng bếp thì bước chân liền dừng lại.
Nàng nghĩ nghĩ rồi trở lại đem rổ đồ của mình đi vào phòng bếp làm cơm chiều cho hắn rồi mới đi.
Bất quá lần này nàng không dám để Lâm Tiềm nhóm lửa tiếp, nửa đường nàng kêu Tam nhi vào để nó cùng làm bạn với nàng.
Khi Lâm Tiềm tiến vào thấy Ngọc Tú đang nhào bột mì, Tam nhi ngồi ở dưới bếp lột đậu phộng vừa ăn vừa xem lửa.
Ngọc Tú thấy hắn tiến vào cũng không dám nhìn, chỉ dùng khóe mắt liếc liếc, nói:
"Ta làm bánh nướng áp chảo nhiều một chút để sáng mai ngươi ăn luôn, ngày mai ngươi nướng lại một chút hãy ăn đừng ăn nguội lạnh như vậy dạ dày sẽ không tốt."
Lâm Tiềm gật đầu, đi tới bếp lửa.
Ngọc Tú thấy hắn đến trong lòng lại hốt hoảng, nhìn thấy Tam nhi ngồi ở dưới bếp trong lòng mới yên lòng một chút, nàng nhìn hắn nói:
"Tam nhi giúp ta nhóm lửa là được rồi, những thứ ở cửa sổ chưa dán xong ngươi đi dán lên đi."
Lâm Tiềm vẫn gật đầu song lại nhìn trong chốc lát mới đi ra ngoài.
Hắn vừa đi khỏi Ngọc Tú nhẹ nhàng thở ra, động tác trên tay cũng nhanh hơn, rải chút tôm khô cùng muối viên vào bột mì, nàng tính làm chút bánh nướng áp chảo mặn để ăn không bị ngán.
Bánh nướng áp chảo làm hết hai chén lớn, nàng suy nghĩ rồi dùng đồ ăn mình mang đến nấu một chén canh rau thịt viên, xào một đĩa trứng xào hành và một mâm thịt kho.
Làm xong xuôi nàng lại đem phòng bếp dọn dẹp, kêu mấy tiểu hài tử đang chơi kia trở về, lúc đứng ở cửa viện nàng cũng không dám nhìn Lâm Tiềm mà chỉ nhìn chằm chằm cái cửa sơn, nói:
"Đồ ăn đều ở trong nồi, ngươi nhân lúc còn nóng ăn đi bằng không bánh nướng áp chảo sẽ dở. Đồ ta đem đến đều ở trong phòng bếp, có mấy thứ không thể để lâu ngươi nhớ hai ngày này lấy ra ăn hết." Nói xong mang theo mấy hài tử vội vàng rời đi.
Lâm Tiềm đứng ở cạnh cửa nhìn nàng cùng mấy tiểu hài tử đi xa, chờ khi họ quẹo qua đường khác nhìn không thấy người nữa mới đóng cửa.
Hắn xoay người nhìn về phía trong viện, chỉ không đến một canh giờ nơi này lại trống rỗng lạnh tanh, lúc này có dán câu đối xuân, phúc tự, cặp đối ở cửa sổ, trong phòng bếp có đồ ăn nóng mùi hương bay ra khắp trong viện, so với khi trước lúc này nơi này mới giống là nhà.
*****
Về đến nhà, Hạ Tri Hà hỏi:
"Gặp A Tiềm chưa? Thế nào rồi?"
Ngọc Tú nói:
"Khá tốt ạ, nơi đó thực sự rộng với lại ở ngay chân núi cũng khá yên tĩnh."
Hạ Tri Hà cười nói:
"Ta cũng chưa tới cửa để xem, ngày đó Cầm thím con thật ra có đi, bà trở về đã nói với ta sân nhà kia lớn bao nhiêu, nhà ở có bao nhiêu phô trương lại nói phòng ngủ có rất nhiều đồ gia cụ bộ dáng của bà lúc ấy rất hâm mộ, chờ các con thành thân xong ta nhất định sẽ đi xem thật kĩ."
Mặt Ngọc Tú liền hơi hơi đỏ, cùng nương nói vài câu rồi nàng chuẩn bị đi vào phòng bếp nấu cơm.
Mới vừa đứng dậy thì trông thấy nương nàng lại nôn khan một tiếng nàng vội tiến lên khẽ vuốt n.g.ự. c bà, lo lắng nói:
"Nương, người không có việc gì chứ? Ngày nào cũng như thế hay để con đi kêu cha thỉnh đại phu tới xem."
Hạ Tri Hà đem nàng kéo lại, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!