Bây giờ là trời tối, nếu trời còn sáng hai người đi ở trên đường nhất định sẽ bị người ta bàn tán, trời tối tuy không ai thấy được nhưng trai đơn gái chiếc ở chung một phòng nàng càng thấy không ổn.
Tuy yên tâm phẩm hạnh của Lâm Tiềm hắn sẽ không làm gì nhưng thân là một cô nương trời sinh vốn đã cảm thấy vấn đề này rất nhạy cảm.
Nói thật giờ phút này nếu nàng cùng Lâm Tiềm đi chung nàng có chút sợ.
Nàng nói trời tối bên ngoài liền không có động tĩnh làm Ngọc Tú có chút lo lắng, cự tuyệt thẳng như vậy có thể sẽ làm hắn khó chịu trong lòng.
Nàng nhịn không được lại đi đến phía trước một bước dán người ở trên cửa, nhẹ giọng nói: "Ngươi......! Đi rồi sao?"
Lâm Tiềm nói: "Còn ở đây." Hắn chỉ đang suy nghĩ nên làm như thế nào để nàng không cần ra cửa mà có thể biết được hình dáng ngôi nhà.
Ngọc Tú nhẹ nhàng thở ra, nghĩ nghĩ rồi thử nói: "Ta không thể ra cửa, ngươi có thể nói cho ta biết nhà mới trông như thế nào không?"
Lâm Tiềm nghĩ nghĩ, nói: "Bảy gian phòng, ở trước và sau có hai cái sân."
Ngọc Tú một bên nghe một bên gật đầu, chỉ là hắn nói xong câu này thì một lúc lâu sau cũng không nói nữa, nàng chờ rồi lại chờ, nhịn không được nói: "Còn gì nữa không?"
Lâm Tiềm lại nghĩ nghĩ, nói: "Không có." Hắn cho rằng Ngọc Tú cảm thấy nó nhỏ lại nói thêm một câu: "Về sau có bạc lại làm thêm vài gian."
Ngọc Tú dở khóc dở cười, chỉ phải thay đổi cách hỏi, "Ta nghe cha nói có ba gian chính phòng, bên trái và phải là hai sương phòng phải không?"
Lâm Tiềm gật đầu, "Đúng vậy."
"Cha ta nói ngươi làm chính phòng lớn là chuẩn bị chia ra hai gian sao?"
Lâm Tiềm nói: "Đúng vậy."
Ngọc Tú nói: "Ở giữa chính phòng là một gian nhà ở, nếu làm thành hai gian là muốn chia một buồng tiếp khách là nam nhân còn một buồng là tiếp khách nữ sao?"
Lâm Tiềm lại nói: "Đúng vậy."
Ngọc Tú liền nói: "Như vậy đúng là tiện hơn nhiều." Không giống nhà nàng, nhà chính chỉ có một gian có đôi khi nhiều khách tới Lý Đại Trụ ở nhà chính chiêu đãi nam nhân, Hạ Tri Hà cũng chỉ có thể đem khách nữ mời tới phòng ngủ, bởi vậy một ít người đáng giá cũng không dám nói ra.
Nàng lại nói: "Còn hai gian chính phòng dùng làm cái gì?"
Lâm Tiềm nói: "Phòng bếp cùng phòng ngủ."
Ngọc Tú nghĩ nghĩ, nói: "Phòng bếp ở ngoài đằng trước là nhà ăn phía sau để nấu cơm, chính là phòng ngủ cũng chia trong và ngoài là muốn làm cái gì?"
Lâm Tiềm nói: "Phòng trong là giường ngủ, phòng ngoài cho nàng thêu thùa."
Hắn tự nhiên nói như vậy làm Ngọc Tú ngẩn người, sau mới phản ứng lại mặt đỏ tai hồng.
Lâm Tiềm thấy nàng không phản ứng, lại nói: "Bốn gian sương phòng để cha mẹ cùng hài tử ở."
Còn sớm mà đã nói chuyện này, hai người còn chưa thành thân hắn đã nghĩ đến chỗ ở cho hài tử rồi.
Mặt Ngọc Tú càng thêm nóng rát, nửa ngày mới ừ một tiếng.
Hai người cách ván cửa đối diện nhau không nói gì, trong phòng truyền đến tiếng Hạ Tri Hà, "Tú nhi con ở trong sân sao?"
Ngọc Tú vội nói: "Là con!"
Hạ Tri Hà cho rằng nàng đi tiểu đêm liền nói: "Bên ngoài lạnh lắm nhớ phủ thêm áo ngoài đấy."
"À, dạ!" Nàng nói với nương nàng xong, nghĩ nghĩ rồi nói khẽ với nói ra ngoài cửa: "Ta đã biết nhà mới trông như thế nào rồi ngươi mau trở về ngủ đi."
Lâm Tiềm nói được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!