Hắn nhớ lời Triệu thị nói nên cuối cùng Lâm Tiềm đã bắt một con hươu, sợ thịt lợn lần trước nhà Lý gia còn chưa ăn hết cho nên không dám làm thịt con hươu này mà bắt sống trói bốn chân nó lại vác xuống núi.
Thân hình cao lớn mặt lại lạnh làm người vừa thấy liền khó quên, huống chi đã từng một lần khiêng lợn rừng rất lớn đến nên người ở Lý gia mương rất có ấn tượng với hắn.
Lần này hắn vừa ra tới Tiểu Dao đã có người nhận ra hắn.
Nhưng vì mặt hắn lúc nào cũng lạnh lùng nên những người đó không dám tiến lên chào hỏi chỉ ở phía sau hắn chụm đầu ghé tai chỉ chỉ trỏ trỏ.
Một phụ nhân nói:
"Hắn chính là con rể Lý Đại Trụ sao?"
Một người khác nói,
"Là hắn, nghe nói sống ở Đại Dao trong núi, mấy ngày hôm trước mới tặng lợn rừng cho Lý Đại Trụ ta đi qua nhà họ thấy thịt heo treo đầy một cái sân, ăn đến tết cũng không hết. Chưa được bao lâu lại tặng thêm nữa rồi."
"Ta liền nói a, nương tử nhà Lý Đại Trụ khôn khéo như vậy lại yêu thương nữ nhi sao vô duyên vô cớ lại đem nữ nhi gả cho người trên núi chứ, thì ra là vì có đây là người con rể có bản lĩnh và hào phóng a.
Nếu con rể nhà ta cũng hào phóng như vậy thì đừng nói một nữ nhi mà hai đứa ta cũng gả cho hắn.Nữ nhi nhà ngươi mới 3 tuổi mà ngươi lại mơ mộng.Hừ! Ngươi nói xem trên tay hắn đó là con gì vậy? Nhìn có chút giống con nai, nhưng là lại không giống lắm.
"Phụ nhân kia nhìn cũng không biết là con gì, nam nhân bên cạnh liền nói:"Đó là hươu, ta nghe nói nai và hươu rất giống nhau, ở nơi này không thấy được chỉ có trên đỉnh núi Đại Dao mới có, nó cặp sừng cao nên nó con hươu.
Con hươu chạy rất nhanh thợ săn khó mà bắt được, chỉ khi võ nghệ đặc biệt tốt hoặc là giàu kinh nghiệm mới có thể bắt được.
Ta có người thân thích làm tiểu nhị ở tửu lầu trong huyện nói lần trước có tên thợ săn đến bán thịt hươu một cân 50 văn lận.Hắc! Vậy ý ngươi nói hươu trên tay hắn giá trị tận năm sáu lượng sao?Tên nam nhân nói:Xấp xỉ như vậy.
Ngươi nói xem, Lý Đại Trụ này thật sự là có vận tốt a, cưới được nương tử xinh đẹp rồi đến nữ nhi tài giỏi như vậy, hiện tại lại có con rể hào phóng, người bình thường khó mà may mắn được vậy.
Ông ta quả thật có phúc đấy.
"Phụ nhân kia nghiêng mắt nhìn hắn, nói:"Ngươi hâm mộ sao? Vậy ngươi cùng hắn một đổi một đi a.Đừng đừng,
"người nọ vội xua tay không ngừng nói:"Tuy ta không có phúc có nương tử đẹp nhưng ta cũng không vô duyên vô cớ muốn bị tuyệt hậu.
"Phụ nhân kia liền cười nhạo nói:"Nếu ngươi thật sự muốn, cũng phải xem người ta có nguyện ý hay không a."
Lâm Tiềm đi một đường, còn phía sau thì vang lại những tiếng bàn luận sôi nổi đó.
Không biết từ khi nào đã có mấy tiểu hài tử đi theo phía sau hắn, trong đó một đứa nắm lấy cái m.ô.n. g con hươu khiến con hươu đau giãy giụa vài cái.
Lâm Tiềm quay lại nhìn, mấy tiểu hài tử cũng ngửa đầu nhìn hắn, mũi bọn chúng chảy hai dòng nước trên mặt nhìn rất dơ.
Thấy Lâm Tiềm quay đầu lại mấy tiểu hài tử cũng không sợ, ngược lại hít hít nước mũi hỏi:
"Ngươi chính là người muốn cưới Ngọc Tú cô cô?"
Lâm Tiềm nhìn chằm chằm hài tử đó một lúc liền gật đầu.
Hài tử kia nói: "Ta gọi là Tam nhi, hắn là Hổ Tử, hắn là Tiểu Báo Tử, hắn là......! Ngươi nghe cho kỹ đây, nếu về sau ngươi dám khi dễ Ngọc Tú cô cô thì chúng ta sẽ đem ngươi đánh một trận rồi đem cô cô cướp về lại.
Tuy rằng mọi người nói ngươi rất lợi hại nhưng chúng ta đây rất nhiều người nên ngươi đánh không lại chúng ta đâu!
"Mấy hài tử đi theo kia cũng kêu lên nói:"Ngươi đánh không lại chúng ta đâu!
"Lâm Tiềm lại nhìn nhìn bọn nhỏ, gật gật đầu nói:"Sẽ không.
"Nói xong liền đi. Mấy hài tử đứng tại chỗ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi xong Tiểu Báo Tử tử gãi đầu, hỏi Hổ Tử nói:"Ca, hắn nói vậy là có ý gì?
Là nói sẽ không khi dễ Ngọc Tú tỷ tỷ hay là nói sẽ không nghe chúng ta?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!