Chương 25: Không Cần Lại Đưa Lợn Rừng

Đảo mắt một cái thì đã tới đông chí.

Trước một ngày vào buổi tối, sau khi Hạ Tri Hà cùng Ngọc Tú nói chuyện muốn hôm nay đi trấn trên.

Cố Diệp Phi

Sáng sớm, Ngọc Tú như thường lệ làm việc bình thường, đi vào phòng bếp nấu nước, làm cơm sáng, rửa mặt một phen rồi chuẩn bị đi ra cửa.

Vừa ra đến trước cửa, Hạ Tri Hà nhìn lại Ngọc Tú rồi đem nàng kéo đến phòng mình rồi lấy từ trong hộp trang điểm ra một hộp phấn, ở trên môi Ngọc Tú điểm điểm vài cái rồi dùng bàn tay bôi bôi, ở trên má nàng nhẹ nhàng bôi một chút phấn, cuối cùng lấy ra một cây trâm bạc khảm trân châu cài lên cho nàng sau đó lui vài bước nghiêng đầu ngó trái ngó phải lúc này mới vừa lòng gật gật đầu.

Ngọc Tú bị bà nhìn đến hơi quẫn, nhẹ giọng nói:

"Nương, không cần long trọng như vậy đâu."

Hạ Tri Hà lắc đầu, nói:

"Chuyện trước kia của Lý Nhân đã làm ủy khuất cho con, hiện giờ đã qua ba năm nên con có thể đính hôn, ta đây sắp gả nữ nhi đi nên muốn trang điểm chúc mừng một chút không thể để người khác chê cười sau lưng được. Huống hồ..." bà cười cười, nói,

"Nếu để A Tiềm nhìn thấy bộ dáng hiện tại của con, khẳng định hắn sẽ càng thích."

Ngọc Tú nghe xong, cả khuôn mặt đỏ lên.

Hạ Tri Hà biết nàng da mặt mỏng cũng không tiếp tục trêu đùa nữa, hai người vác rổ ra cửa.

Vẫn là đến cửa thôn ngồi xe bò, mẹ con hai người lúc đến đó thì trên xe đã có ba người, hai người vừa lên xe liền xuất phát.

Ba người kia cũng là người trong thôn, cùng nhà Lý Đại Trụ quan hệ không thân thiết mấy ngày thường gặp nhau trên đường cũng chỉ gật đầu như chào hỏi, hôm nay lại hàn huyên được vài câu.

Trong đó một người là Trương Xuân Hoa, bà xưa nay mắt tinh ranh và miệng mồm lanh lợi liếc mắt một cái nhìn thấy trâm trên đầu Ngọc Tú, nhìn nhìn lại thấy mặt nàng có chút phấn, lập tức liền nói:

"U, Ngọc Tú hôm nay thật đẹp làm ta xém nhận không ra nha. Quả nhiên, khi đính hôn rồi thì khác hẳn đi."

Hạ Tri Hà đang cùng người khác nói chuyện phiếm nghe xong lời này tức khắc liền thu biểu tình lại, nhàn nhạt nói:

"Có cái gì khác, ta nhìn không thấy hay Trương tẩu tử nói cho ta nghe xem?"

Trương Xuân Hoa nghe xong liền bị nghẹn lại, chả lẽ nói ra là do mình ghen tỵ với họ vì một cây trâm bạc?

Hai phụ nhân thấy không khí không tốt, vội cười nói:

"Xuân Hoa muội tử vừa nói ta cũng để ý, Ngọc Tú từ nhỏ đã xinh hiện giờ càng xinh đẹp hơn!"

Ngọc Tú liền cúi đầu nhẹ nhàng cười, nói: Thím đừng trêu con.

Người khác nói:

"Ta thấy hai ngày trước bà mối đã tới rồi, vậy ngày lành định là khi nào?"

Hạ Tri Hà nói:

"Tháng 3 năm sau, ta muốn tháng 6 nhưng thông gia không chịu nên cứ theo ý họ."

Phụ nhân kia che miệng cười nói:

"Nếu là ta thì ta cũng không chịu, nữ nhi tốt như vậy không nhanh cưới về nhà thì trong lòng sẽ bất an!"

Câu nói này làm mấy người kia đều cười, chỉ có Ngọc Tú đỏ mặt cúi đầu, còn Trương Xuân Hoa ngồi bĩu môi.

Trương Xuân Hoa luôn cố chấp, bà vẫn luôn cho rằng toàn bộ Lý gia mương có nhà trưởng thôn là có hài tử giỏi nhất thì nhà thứ nhì chính là nhà của bà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!