Chương 2: (Vô Đề)

Sáng sớm ngày hôm sau, gà gáy ba tiếng Ngọc Tú đã tỉnh.

Nàng nhìn xuyên qua cửa sổ giấy thấy sắc trời vẫn còn sớm Hạ Tri Hà vẫn còn đang ngủ.

Nàng quay đầu, nhìn chằm chằm vào màn giường đến xuất thần.

Tối hôm qua, sau khi nói chuyện với nương nàng cũng đã nghĩ cả rồi, dù thế nào đi nữa thì nương cũng sẽ không để cho nàng chịu ủy khuất.

Một khi đã như vậy thì không có gì để lo lắng nữa, nàng chỉ hy vọng sau này người nọ có thể hiếu kính cha nương không bao giờ làm cho nương lo lắng khó xử, người khác nhìn vào không dám nói gì họ.

Nàng nằm lại trong chốc lát mới nhẹ nhàng bò dậy vòng qua Hạ Tri Hà xuống giường, cầm lấy áo ở mép giường khoác lên trên người, tay chân nhẹ nhàng ra phòng đi đến nhà bếp nấu nước.

Nước mới vừa nóng Hạ Tri Hà đã ra tới, bà dựa vào cạnh cửa che miệng ngáp một cái dài trong mắt xuất hiện một tầng hơi nước.

Ngọc Tú cười cười, bếp có ánh lửa màu vàng chiếu vào trên mặt nàng đầy ấm áp:

"Con tỉnh dậy liền ngủ không được, nương sao cũng dậy sớm vậy?"

"Tuổi đã lớn nên ngủ không được lâu."

Thấy khuôn mặt nghiêm túc của bà Ngọc Tú không khỏi che miệng cười trộm.

Hạ Tri Hà tuy không biết nàng đang cười cái gì nhưng bà cũng trừng nhẹ nàng một cái đuổi nàng đi rửa mặt.

Ngọc Tú bưng nước ấm trở về phòng mình.

Sân nhà Lý gia có một tường đá vây quanh nhìn rất lớn, trong viện năm gian nhà ngói, ba gian nhà chính, hai gian đông sương.

Ở giữa là nhà chính để người trong nhà ăn cơm chiêu đãi khách, gian phía đông là phòng ngủ phu thê Lý Đại Trụ, nửa gian bên cạnh làm nhà bếp, gian phía tây để Lý Đại Trụ ngày thường ở bên trong làm việc.

Đông sương có hai gian, một gian Ngọc Tú ở, một khác gian là Lý Nhân ở nhưng hiện giờ không ai ở.

Sân phía tây xây hai gian lều tranh, một gian bên trong nuôi mười con gà mỗi ngày đẻ năm sáu cái trứng để trong nhà ăn.

Một gian khác làm phòng chất củi, để củi gỗ Lý Đại Trụ đem về.

Nửa mẫu đất ở hậu viện trồng rau, ngày thường mẹ con hai người trồng cải trắng, bí đao, cà tím, tục ngữ nói

"Rau dưa nửa năm lương*".

Nửa mẫu đất trồng rau này cũng đa số để trong nhà ăn.

[*Nửa năm đều dựa vào ăn rau dưa để sống]

Ngọc Tú giặt sạch khăn mặt, nhìn vào gương búi tóc đơn giản rồi dùng một cây trâm gỗ cố định, ở trên mặt đánh chút phấn.

Nàng lấy hộp trang điểm, trong đó có mấy món trang sức bạc cũng có son phấn đều là do Hạ Tri Hà đặt mua cho nàng.

Lúc trước nàng sẽ dùng vì nữ tử người nào lại không thích, hiện giờ thì không dùng được.

Giờ nàng là quả phụ trang điểm một chút sẽ bị người ta nói.

Hôm nay Lý Đại Trụ không có ở nhà, bữa sáng chuẩn bị đơn giản.

Đem bánh bắp rau hôm qua dư lại hâm nóng, trứng xào hành hôm còn dư lại, bây giờ chỉ cần làm một chén canh mướp[1].

Dùng cơm xong hai mẹ con ngồi ở một bên thêu thùa may vá, một bên nói chuyện.

Sân ngoài đột nhiên có người tới gõ cửa, nghe có người cao giọng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!