Chương 18: Lại Gặp Nhau

Một cái thùng gỗ lớn toàn cá ước chừng 20 cân, Ngọc Tú suy nghĩ trong một lát thì cảm thấy có chút không thích hợp liền cúi đầu bước đi.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một người, Ngọc Tú sợ tới mức lùi lại một bước thiếu chút nữa đem thùng quăng xuống rồi đứng vững chân ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Lý Hải.

Nàng không khỏi sợ thối lui lại một bước, thấy trên đường không có người khác mới nhẹ nhàng thở ra, nhắc nhở chính mình rồi nhìn người đối diện: "Lý tứ ca, có việc sao?"

Mặt ngăm đen của Lý Hải có chút đỏ lên, gãi đầu nói: "Ta xách giúp muội" Nói rồi muốn lấy thùng gỗ trên tay Ngọc Tú.

Ngọc Tú vội tránh đi, nói: "Không cần, ta xách được không phiền tứ ca, không có chuyện gì thì ta đi trước."

Lý Hải nhanh chân tiến lên một bước, chặn ở trước mặt nàng.

Ngọc Tú ngẩng đầu nhìn, không nói gì.

Lý Hải liếc nhìn nàng, ánh mắt né tránh tránh đi dịu dàng nói: "Muội......! Muội vì cái gì không đồng ý......"

Ngọc Tú nói: "Tứ ca nói đùa, hôn sự là chuyện lớn do cha nương làm chủ nào có chổ cho tiểu bối chúng ta có đồng ý hay không."

Lý Hải ấp a ấp úng nói: "Ta cùng......! nàng ta đã không còn như vậy, lúc trước là nàng ta......! nàng ta trước......"

Ngọc Tú không muốn nghe đi xuống, nói thẳng nói: "Tứ ca đang nói cái gì sao ta nghe không hiểu? Trong nhà còn chờ ta trở về nấu cơm ta đi trước." Nói xong không đợi đối phương phản ứng, vòng qua nhanh chóng rời đi.

Lý Hải ngây người tại chỗ, ủ rũ cụp đuôi mà rời đi.

Cách đó không xa phía sau nhánh cây xuất hiện một người, đó là Dư quả phụ.

Thật ra nàng ta luôn đi theo Lý Hải, không ngờ gặp được một màn này liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi hai mắt phát sáng.

Không lâu trước đó, Lý Hải đã cắt đứt lui tới nàng ta ngầm nghĩ rất nhiều lần muốn nối lại tình xưa nhưng chưa thành công, cứ tưởng rằng nam nhân này là sửa tính rồi, không ăn tanh, hiện tại xem ra là thay đổi tâm mới đúng!

Lý Ngọc Tú......! Nhắc tới tên này, trong lòng Dư thị như có vạn kiến gặm cắn đến khó chịu.

Nghe nói nhà nàng gần đây lại mua ruộng đất nên người trong thôn đều bàn tán là nhà Lý Đại Trụ của cải nay rất nhiều, chọn rể khẳng định sẽ càng cao khó trách chướng mắt Lý Hải.

Dư thị cắn răng, chính mình cầu còn không có được nam nhân này vậy mà Lý Ngọc Tú không thèm chọn.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì đều là quả phụ mà nhà cửa Lý Ngọc Tú tốt hơn so với mình? Dựa vào cái gì nàng có thể thanh cao hơn chứ?

"Lý Ngọc Tú, Lý Ngọc Tú......! Ngươi chờ đó cho ta, ta đây xem ngươi có thể thanh cao cả đời hay không!"

Ngọc Tú về đến nhà, cùng Hạ Tri Hà nói chuyện nhà của thôn trưởng, chỉ là chuyện Liễu thị cố ý xa lánh không đề cập tới.

Hạ Tri Hà nghe nói Trần thị không nhận tiền, nói: "Thất thúc thất thẩm chính là khách sáo, chúng ta là người nhà cũng không cần quá xa lạ, lần sau con làm điểm tâm gì đó đưa một ít qua là được".

Ngọc Tú gật đầu, đem cá mang tới trong phòng bếp, ba con để vào lu nước nuôi lớn vớt lên ăn, đầu cá làm canh đậu hủ, thân cá cắt khúc dùng muối, trần bì*, hồi hương*, rượu gia vị, ướp ngày mai làm cá nướng.

[*Trần bì: thảo dược đông y, có nguồn gốc từ bỏ quýt vỏ cam có thể trị bệnh.

Trần bì có mùi thơm, vị cay, hơi đắng, tính ấm, được chỉ định để điều trị, kiểm soát, phòng chống và cải thiện các bệnh: khó tiêu, hen suyễn...!]

[*Hồi hương: Cây đại hồi hay đại hồi hương hoặc bát giác hồi hương hoặc đơn giản chỉ là cây hồi hay tai vị, danh pháp khoa học Illicium verum, (tiếng Trung: , pinyin: bājiǎo, có nghĩa là "tám cánh") là một loài cây gia vị có mùi thơm tương tự như cây tiểu hồi, thu được từ vỏ quả hình sao của Illicium verum, một loại cây xanh quanh năm có nguồn gốc ở Trung Quốc và đông bắc Việt Nam.]

Hai ngày sau mắt thấy đông chí gần đến, Ngọc Tú tính trước khi đông chí đến sẽ lên núi lần nữa, mắt thấy sau đông chí mới có nấm mà sau này trời sẽ càng thêm lạnh nếu cứ chờ hết tuyết lên núi rất nguy hiểm.

Hôm trước Lý Nguyệt Mai đến nhà ngoại vẫn chưa trở về.

Ngày này thời tiết lại tốt, Ngọc Tú không chờ nữa liền chuẩn bị sọt nhân lúc còn sớm tự mình lên núi.

Không nghĩ tới còn chưa ra cửa thì Lý Nguyệt Bình đã tìm tới đây, thì ra là nàng ấy cũng là thấy thời tiết tốt liền tìm Ngọc Tú cùng lên núi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!