Chương 17: (Vô Đề)

Ngày này Ngọc Tú dùng táo rừng hái được mua bột nếp cùng đường trắng chưng một nồi bánh nếp táo đỏ[1].

Bánh thơm ngọt mềm mại, nàng biết Lý Nguyệt Mai thích món này nên đã tặng nàng hai khối.

Khi trở về thấy Lý tam nhi ở phía xa đang chơi đùa, liền vẫy tay kêu lại.

Tam nhi thấy là Ngọc Tú cô cô ngay lập tức bỏ bùn xuống, vỗ vỗ tay nhảy nhót mà chạy tới, lấy lòng cười nói: "Ngọc Tú cô cô."

Ngọc Tú dùng khăn lau trên mặt hài tử, nói: "Ta làm một chút bánh gạo nếp, con đi kêu bọn họ tới đây, nhớ là khẽ thôi đừng cho người khác thấy."

"Dạ." Tam nhi cao hứng trả lời, đôi chân ngắn chạy nhanh chie chốt lát đã đi xa.

Ngọc Tú trở lại phòng bếp lấy d.a. o phay đem bánh gạo nếp táo đỏ cắt thành từng khối từng khối, đem đến nhà chính cho nương nếm thử.

Hạ Tri Hà cầm một khối ăn, mềm mềm trong miệng, ngọt mà không gắt vừa miệng gật đầu nói: "Không tồi, mỗi lần làm là tay nghề lại khá hơn một chút.

Đem hai khối cho cha con đi, ông ấy làm việc nên sẽ mau đói."

"Dạ." Ngọc Tú làm theo.

Nàng trở lại phòng bếp lần nữa, chọn khối bánh có nhiều táo nhất đặt ở mâm mang đi.

Lúc nàng đi vào sân ngoài thì mấy tiểu hài tử kia đã tới, Hổ Tử lần trước không xuất hiện lần này có tới nhưng nhìn có chút ngượng ngùng mà cúi đầu đứng ở sau đệ đệ.

Ngọc Tú cũng không định nói gì, chỉ đem bánh chia ra.

Một khối bánh đủ cả bàn tay mấy tiểu hài tử, lớp ngoài là bột nếp trắng mềm xốp bao bọc, bên trong là táo đỏ.

Bọn nhỏ dùng hai tay cằm còn cái miệng nhỏ thì cắn bánh, bộ dạng rất thích.

Ngọc Tú nhìn mà thấy buồn cười, nhưng cũng có chút đau lòng.

Trong thôn đa số người dân không có nghề gì cả chỉ dựa vào trồng trọt mà sống, gia cảnh phần lớn đều giống nhau, nếu có năm thu hoạch tốt thì có thể no bụng đã là may mắn rồi.

Nếu ông trời không cho cơm hoặc là người trong nhà nhiều mà thiếu thì không tránh được quanh năm suốt tháng lang thang, một chút cơm khô cũng khó có được để ăn chứ đừng nói cho hài tử chút đồ ăn vặt.

Cho nên nàng ở nơi này hay cho bọn nhỏ một ít đồ ăn, nên bọn nhỏ mới vui như vậy.

Ngọc Tú lại nhìn một vòng vẫy vẫy tay để bọn nhỏ tự đi chơi, trước khi đi nàng lại nói: "Ăn xong rồi thì đi chơi, không được vừa ăn vừa chơi, cũng không cho dùng tay dơ cầm đồ ăn có nghe hay không?"

"Đã biết, Ngọc Tú tỷ tỷ/ cô cô hẹn gặp lại!" Bọn nhỏ kêu lên xong một đám hi hi ha ha đẩy đẩy ồn ào mà chạy đi.

Ngọc Tú nhìn bọn chúng chạy xa mới xoay người trở về sân.

Hạ Tri Hà ngồi ở trước thêu hoa, thấy nàng tiến vào nói: "Cha con tối hôm qua bỗng nhiên nói muốn uống canh đầu cá[2] nên ta đã nhờ người mua đậu hủ ở trấn trên về, lát nữa con đi qua thất thúc xem nếu có sen thì mua năm cân."

"Dạ." Ngọc Tú trả lời.

Chờ mặt trời ngả về tây, nàng cầm túi tiền cùng thùng gỗ đi hướng đầu thôn.

Thất thúc mà Hạ Tri Hà nói chính là chỉ thôn trưởng.

Thôn trưởng nhà ở đầu thôn đông là nhà giàu nhất trong thôn, đất có hơn mười mẫu ruộng tốt, trong viện có 3 gian chính phòng, hai nhà có 2 gian sương phòng, tổng cộng có bảy gian nhà ngói.

Ngoài ra, hậu viện còn có vài cái hồ nước, hồ nước nuôi cá và trồng sen lúc nhàn rỗi nhà bọn họ vớt cá hoặc hái ngó sen cho Lý Sơn đem đến trấn trên hoặc là trong huyện đi bán cũng là một việc thu được tiền.

Điều kiện nhà thôn trưởng tuy so ra kém hơn phú hộ trấn trên, nhưng ở Lý gia mương này xác thật xem như là giàu có nhất.

Ngọc Tú đi đến cửa nhẹ nhàng gõ cửa viện, chỉ chốc lát sau bên trong liền truyền đến tiếng bước chân, có người hỏi: "Ai vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!