Hạ Tri Hà đứng dậy mở ngăn tủ dưới giường lấy ra một cái cái rương đang bị khoá, cái rương dính liền với ngăn tủ nên chỉ có thể di chuyển ngăn tủ không thể lấy cái rương ra, như vậy cũng có thể phòng ngừa trộm được, không ai sẽ trộm một cái tủ để mọi người biết cả.
Cái rương này Lý Đại Trụ nhận ra, là cái mà lúc trước ông đã làm cho Hạ Tri Hà, sau lần đó ông không thấy nữa tưởng thể từ mình làm mất không nghĩ tới bà giấu ở dưới chỗ mà ông ngủ mỗi ngày.
Cái ở gương trong ngăn tủ mở ra, bên trong còn có một cái cái hộp nhỏ, hộp kia chỉ lớn bằng bàn tay, Hạ Tri Hà quý trọng cẩn thận lấy ra để trên bàn.
Thấy bà cẩn thận như vậy, Lý Đại Trụ cũng có chút tò mò tiến đến bên cạnh cạnh xem.
Chỉ thấy Hạ Tri Hà đùa nghịch với cái hộp nhỏ một chút mới đem hộp mở ra.
Lý Đại Trụ nhìn thấy bên trong toàn là trang sức châu báu, dưới hộp còn đè một tờ giấy nhìn như là ngân phiếu.
Hạ Tri Hà lấy một vòng ngọc ra nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt có vài phần quyến luyến.
Lý Đại Trụ nhìn đến trợn mắt há mồm, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, lắp bắp nói:
"Nương, nương tử......! Đây là cái gì?"
Hạ Tri Hà đang đắm chìm vào chuyện cũ bị ông hỏi làm bầu không khí rơi xuống liền trừng mắt nhìn ông một cái, dỗi nói:
"Choáng váng sao? Chàng không nhận ra bạc sao?"
Lý Đại Trụ đã quen với giọng điệu của bà nên cũng không thấy có cái gì, huống chi lúc này tâm tư ông căn bản không hề để ý tới nó, ông chỉ nhìn hộp trước mắt nói:
"Ta đương nhiên biết đây là bạc, nhưng bạc ở đâu ra? Đừng nói là nàng trộm nó nhé?"
Hạ Tri Hà cảm thấy buồn cười, nói:
"Nếu thiếp nói là do thiếp trộm, chàng sẽ làm gì?"
Lý Đại Trụ bị nghẹn đến mặt đỏ lên, trong lòng rối rắm, nửa ngày sau mới trịnh trọng nói:
"Trộm đương nhiên là chuyện không tốt, nếu bị người ta biết thì nàng hãy nói ta trộm là được."
Hạ Tri Hà cười phụt một tiếng, cảnh giác trong lòng cũng tiêu tan.
Lúc trước bà nói với Ngọc Tú là nữ nhân đừng nên ỷ vào trượng phu.
Bây giờ bà chọn cách lấy ra, trong lòng không thể không hề băn khoăn.
Rượu gạo hồng nhân mặt, tiền bạch động nhân tâm[1].
Trước đây bà đã thấy rất nhiều chuyện về tiền bạc và lòng người.
Tuy biết Lý Đại Trụ có tình cảm với bà, nhưng hai người không hài tử nên bà không biết ở trong lòng ông thì mình đáng giá bao nhiêu?
Cũng may Lý Đại Trụ không làm bà thất vọng.
Cho đến giờ phút này, bà mới toàn tâm toàn ý đem chính mình giao phó cho người nam nhân này.
Thấy bà vẫn còn cười, Lý Đại Trụ lo lắng đến toát mò hôi lạnh
"Nương tử, nàng đừng cười nữa mau nói cho ta biết đây là chuyện gì."
Hạ Tri Hà ở nhẹ nhàng mơn trớn cái hộp, chậm rãi nói: "Gấp cái gì chứ, chàng nghĩ thiếp sẽ làm chuyện trộm cắp đó sao? Này là tiền tiêu vặt của thiếp khi còn làm nha hoàn, lão thái thái thương thiếp cũng có thưởng cho thiếp chút trang sức, với lại các chủ tử cdc phòng cũng cho một ít.
Khi đó lão thái thái bệnh nặng, hảo tỷ muội của thiếp đến nói phu nhân chuẩn bị đối phó với thiếp.
Nàng ta là chủ tử, thiếp là nô tì, nàng ta muốn bán thiếp nên thiếp cũng chỉ có thể chờ bị bán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!