Trùng hợp mấy ngày nay trời đều nắng nên nấm miệng gà liền rất nhanh khô.
Gần trăm cây nấm miệng gà phơi khô Ngọc Tú tỉ mỉ nghiền thu được một vại bột nhỏ.
Nàng lấy hai tấm giấy dầu, để vào hai bao giấy nhỏ đưa cho Lý Nguyệt Mai cùng Lý Nguyệt Bình, chỉ để lại một nửa cho mình.
Nàng cầm hai giấy bao đi ra cửa tìm Lý Nguyệt Mai.
Cha nương Lý Nguyệt Mai đều đã xuống ruộng, nàng thấy Ngọc Tú tới vui vẻ đem người nghênh đón vào trong phòng bếp, nói: "Ngọc Tú tỷ tới thật đúng lúc, hôm trước đại ca muội trở về mang theo mấy cân đường trắng, muội xin nương nửa ngày mới lấy được nửa cân để làm hồ lô đường.
Tỷ mau giúp muội đi, bằng không đường đó sẽ bị muội làm hư thì về sau khẳng định nương sẽ không cho muội làm nữa, nói không chừng còn đánh muội."
Ngọc Tú vào cửa cũng chưa nói một câu nào đã bị nàng kéo vào bếp, nàng lắc đầu bật cười chỉ phải giúp đứa trẻ này, rốt cuộc Lý Nguyệt Mai cũng vui mừng mà nấu ra một nồi nước đường nhỏ.
Lý Nguyệt Mai vui vẻ mà cho hồng núi vào nước đường, nhìn bên ngoài trái hồng là một tầng đường tinh oánh trong lòng cao hứng, cuối cùng mới nhớ tới ý đồ Ngọc Tú đến.
Đôi tay Ngọc Tú xâu hồ lô đường không rãnh liền bĩu môi, thuận tay đặt lên bàn hai cái bao giấy nhỏ, nói:
"Này, nấm miệng gà đã phơi xong ta đã làm một bao cho muội còn một bao muội giúp ta đưa cho Lý Nguyệt Bình đi, nhà bọn họ ta đi không có tiện."
Vì sao không tiện trong lòng Lý Nguyệt Mai hiểu rõ, bất quá nàng hiện tại nàng không quan tâm đến chuyện này:
"Tỷ thật sự cho muội? Chỉ có nhiêu đó nấm thôi, tỷ cho bọn muội vậy tỷ thì sao?"
Ngọc Tú nói:
"Còn một ít, lúc ấy ta nói sau khi phơi khô sẽ chia cho các muội nên ta phải giữ lời."
Lý Nguyệt Mai có chút không vui, bĩu môi nói: "Cái gì mà nên giữ lời chứ, vốn dĩ đồ trên núi ai tìm được rồi chính là của người đó, cũng là do Lý Nguyệt Bình nông cạn nhỏ mọn vậy mà còn ham món lợi nói cái gì Hạ thím có thể sẽ không vui không?
Hạ Hạ thím căn bản không phải là người như vậy, nàng ấy chính là cố ý nói như vậy để tỷ chia cho một ít, chính mình không biết cố gắng mà còn muốn chiếm tiện nghi của người khác!
"Nàng một bên nói, một bên nhớ tới khi còn nhỏ Lý Nguyệt Bình thường hay làm bộ đáng thương lừa không ít đồ ăn của mình trong lòng có chút tức giận. Nhìn bộ dáng nàng tức giận, Ngọc Tú liền thấy buồn cười"Còn nói nhà người ta không nông cạn, muội nhìn muội đi muội giờ đang nhỏ mọn đó.Hừ!
"Lý Nguyệt Mai giận đến gương mặt đều đỏ"Muội đây là vì ai? Tỷ còn nói muội! Không nói chuyện với tỷ nữa! Được rồi, được rồi,
"Thấy nàng giận thật, Ngọc Tú lúc này mới thong thả ung dung mà dỗ dành"Muội với muội ấy với ta mà nói ai thân ai không thân ta còn không biết sao?
Ta không cho muội nóng giận không phải là vì nàng ấy mà là sợ muội tức điên lên vậy đồ ăn này đáng giá sao!
"Thấy trên mặt Lý Nguyệt Mai có chút dịu xuống Ngọc Tú lại nói:"Muội xem, tuy rằng đều là bao giấy như nhau nhưng ta cho muội nhiều hơn so với nàng ấy, ta ngày đó vốn là muốn chia cho muội một ít chỉ là nàng ấy ở đó ta không thể chỉ cho muội nên mới thuận tiện nói cho nàng ấy một chút, ai ngờ muội lại nghĩ như vậy.
"Lý Nguyệt Mai nghe nàng nói như vậy, phồng má đi xem hai cái bao giấy kia thấy quả nhiên là có một bao nhiều gấp hai lần mặt không che được sự vui vẻ. Nàng vốn chính là có tính cách như trẻ con, bị Ngọc Tú nói hai câu đã sớm không giận hiện tại càng là mặt mày hớn hở lên.  Ngọc Tú cười nói:"Muội nha, cùng Tiểu Trư, Tiểu Cẩu y nhau, lúc giận lúc cười.
"Lý Nguyệt Mai kéo cánh tay của nàng"Ngọc Tú tỷ như thế nào không tức giận? Muội ngày đó nghe nàng ấy nói như vậy trong lòng không vui tí nào cả, tỷ như sao một chút cũng không thèm để ý? Ngọc Tú cười cười,Cho nên mới nói muội là đứa nhỏ tính tình thẳng tính.
Muội ngẫm lại xem, muội có cha nương yêu thương từ nhỏ đến lớn không cho làm một chút việc nặng, còn có hai ca ca có tiền đồ làm chổ dựa phía sau, hiện tại lại sắp có một hôn sự tốt, vị hôn phu tuổi trẻ có bản lĩnh bao nhiêu người đỏ mắt ghen ghét.
Muội có được nhiều như vậy, muội nhìn xem Lý Nguyệt Bình có cái gì? Muội còn cần để ý nàng ấy, so đo với nàng ấy sao?
"Lý Nguyệt Mai cúi đầu suy tư. Ngọc Tú lại nói:"Lại nói, nàng ấy hao hết tâm tư chiếm tiện nghi của ta thì thế nào, muốn cho hay không, cho nhiều cho ít, còn không phải do ta định đoạt sao?
Nàng ấy tâm địa như vậy cuối cùng cũng chỉ được bao nhiêu đó, muội không cảm thấy nàng có chút đáng thương sao?
"Lý Nguyệt Mai suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng đã hiểu ra một ít, không khỏi cảm thán nói:"Nói cũng đúng, tuy rằng từ nhỏ đến lớn nàng ấy thích đoạt đồ của muội nhưng nói đến cùng là bởi vì nàng ấy không có mới đến lừa muội, nói như vậy thì nàng ấy xác thật rất đáng thương, bất quá......
"Giọng nói của nàng biến đổi, nhăn cái mũi nói:"Nàng ấy đáng thương, muội cũng không thích nàng ấy.
Không ai ép muội đi thích nàng ấy, ta cũng không quá thích chỉ là trên mặt phải làm như vậy thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!