Chương 47: (Vô Đề)

Trong tiếng kinh hô của Thần Uy quân, thân thể Mi Vũ mềm nhũn, ngã vào lòng ta.

Ngực ta như bị một tảng đá lớn đè xuống, từ lúc hắn tự cắt gân tay của mình, ta đã biết hắn tất sẽ phải chết, ta chỉ không ngờ hắn lại làm như thế.

Mi Vũ đột nhiên lấy đâu ra sức lực, chợt đẩy ta ra, lao về phía cầu thang. Ta bám sát sau nàng, nhìn nàng lảo đảo dung cả tay lẫn chân bò đến cạnh Nguyên Chiêu, khàn giọng kêu lên: "Nguyên Chiêu".

Trời đất biến sắc, gió biển quật khởi.

Mi Vũ khóc như mưa, hốt hoảng túm lấy tay ta: "Linh Lung, mau cứu chàng."

Nước mắt chẳng biết từ lúc nào đã ướt đẫm gò má ta, gương mặt Mi Vũ mơ hồ qua làn nước mắt, nhìn rất không chân thực, ta chỉ hy vọng đây là một cơn ác mộng.

Cây trâm kia đã đâm thẳng vào tim, dù hắn có không mắc bệnh máu thì giờ này cũng không thể cứu vãn được nữa.

Mi Vũ nắm chặt cổ tay hắn, nơi vừa bị cắt qua, máu không ngừng chảy qua kẽ tay nàng.

Nàng khóc không thành tiếng: "Ta thà chết cũng không mong chàng cứu ta."

"Không phải là ta cứu cô, ta đang cứu huynh đệ của mình." Hắn nở nụ cười bình tĩnh thoải mái, dường như vừa trút được gánh nặng.

"Chàng chọn cắt gân tay rõ ràng là vì ta."

"Không, sao có thể thế. Ta làm vậy chỉ là để bệ hạ buông lỏng cảnh giác mà thôi. Huống chi lúc nãy lung ta đã bị thương, them một vết thương nữa thì cũng không khác gì… không liên quan gì đến cô hết."

"Chàng gạt ta, rõ ràng là chàng thích ta, vì ta mà chết."

Đáy mắt Nguyên Chiêu thoáng lóe lên, bàn tay hơi duỗi ra, tựa hồ muốn nâng lên, nhưng cuối cùng lại cứng rắn ghìm lại, nắm chặt thành quyền.

Ta nhìn mà ruột gan đứt từng khúc. Ta biết, đây chính là đoạn khoảng cách đầy gian nan mà đau khổ trong đáy lòng hắn. vào lúc cuối cùng của sinh mệnh, hắn vẫn lý trí như thế, lựa chọn buông tay mà không ôm nàng.

"Vừa nãy cô có hỏi ta là ta có từng thích cô không. Thật ra thì ta luôn không muốn tổn thương cô, ta đối với cô chỉ là cảm kích mà thôi, hoàn toàn không có thích."

Đây là câu cuối cùng hắn nói với nàng.

Mi Vũ ngẩn ngơ nhìn hắn, nhìn hai mắt hắn dần khép lại, nhìn hắn dần ngừng thở, nhìn máu của hắn từ từ thấm ướt chân váy nàng.

Tim ta như bị dao cứa, định đỡ nàng dậy.

Nhưng sức lực của nàng bỗng lớn kinh người, đáy mắt như hai ngọn đuốc rực cháy.

"Linh Lung, tỷ tin lời chàng ấy nói không?"

Ta lặng lẽ khóc, không biết nên trả lời thế nào. Ta không muốn lừa gạt Mi Vũ, khiến nàng đau lòng, nhưng ta làm sao nhẫn tâm làm trái với nguyện vọng của Nguyên Chiêu?

"Mi Vũ, người chết không thể sống lại."

Nàng nhìn ta hoảng hốt.

"Muội không tin chàng ấy không yêu muội."

"Ánh mắt của chàng ấy không lừa được muội."

"Lúc chàng ấy ôm muội, muội có thể cảm nhận được tim chàng ấy đập rất nhanh."

"Chàng ấy đã cứu muội rất nhiều lần."

Nàng ngẩn ngơ nói không ngừng, nước mắt như trâm châu đứt dây chảy cuồn cuộn.

Tướng sĩ Thần Uy may mắn còn sống sau trận bạo loạn bước đến vây quanh Nguyên Chiêu, sau khi quỳ lạy xong, họ lại im lặng rời đi. Bọn họ đi khiêng xác của đồng đội mình ném vào biển rộng, dùng nước biển cọ rửa vết máu trên boong thuyền và trong khoang thuyền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!