Chương 5: Nhất tuyến

Canh thuốc thấm ướt vạt áo Thẩm Trạch Xuyên, dọc theo khóe môi nhiều lần chảy ra ngoài. Đại phu gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, không ngừng lau trán và hai bên thái dương.

"Không mớm thuốc được." Đại phu nói, "Người này nhất định không chịu nổi!"

Cát Thanh Thanh đứng đỡ đao, nhìn Thẩm Trạch Xuyên hồi lâu, hỏi: "Hết cách rồi sao?"

Đại phu nâng chén thuốc tay run lẩy bẩy, tròng trành làm thìa canh vang lách cách. Lão đối diện Cát Thanh Thanh, ra sức gật đầu nói: "Không xong, không xong rồi! Ngài mau chóng chuẩn bị chiếu cói đi thôi."

Cát Thanh Thanh lộ vẻ khó xử, nói "Ngươi cứ cho uống trước đã.", rồi quay người ra cửa. Kỷ Lôi đang đứng ngoài cửa, Cát Thanh Thanh hành lễ, nói: "Đại nhân, đại phu nói người không xong rồi."

Kỷ Lôi bóp tan vỏ đậu phộng, thổi thổi vụn hỏi: "Tắt hơi rồi à?"

Cát Thanh Thanh nói: "Vẫn còn treo một hơi cuối cùng."

Kỷ Lôi liền chắp tay quay đầu lại nhìn Cát Thanh Thanh: "Ngươi hãy trông chừng, trước khi nó không còn hơi nào thì bắt nó đồng ý bản lời khai."

Cát Thanh Thanh gật đầu, nhìn Kỷ Lôi rời đi. Hắn đứng một lúc trong viện, nói với thuộc hạ bên cạnh: "Đi gọi tạp dịch tới."

Chẳng mấy chốc, một tạp dịch thân hình lọm khọm, quấn vải bố thô to xù xì đẩy xe đến. Lúc này trời đã tối đen, chiếu ngục kiểm tra nghiêm mật, Cát Thanh Thanh cầm đèn lồng rọi, cho tạp dịch này đi vào theo mình.

Đại phu cũng đi rồi, trong phòng chỉ châm ngọn đèn dầu. Thẩm Trạch Xuyên mặt không sắc máu nằm trên giường, tay chân lạnh băng như người chết.

Cát Thanh Thanh tránh thân, nói với tạp dịch: "Kỷ thúc… Người ở chỗ này."

Tạp dịch chậm rãi tháo vải thô, lộ ra một khuôn mặt bị lửa thiêu. Ông nhìn chằm chằm Thẩm Trạch Xuyên, đi hai bước, run rẩy dò bàn tay xoa nhẹ tóc Thẩm Trạch Xuyên. Ông thấy Thẩm Trạch Xuyên gầy gò đến mức da bọc xương, lại nhìn vết máu loang lổ khắp thân y, không khỏi nước mắt chảy dài.

"Xuyên nhi," Kỷ Cương khàn giọng gọi, "sư phụ đến rồi đây!"

Cát Thanh Thanh thổi tắt đèn lồng, nói: "Kỷ thúc đừng lo, từ lúc biết nó là đồ đệ của ngài, trong ngục đã để tâm rồi. Lúc trước thẩm vấn nhìn thì nặng nề nhưng không làm bị thương tận gốc. Lúc đình trượng có nhượng mặt mũi ngài, các huynh đệ cũng nể tình ít nhiều, đánh hai mươi gậy vẫn bảo đảm nó không tàn phế được. Chỉ là thái giám hình phạt trong cung đều có hoả nhãn kim tinh, không dám nới lỏng quá mức.

May nhờ Hoa Tam tiểu thư tới kịp, bằng không Phan công công cũng dậy nghi ngờ."

Tóc Kỷ Cương đã chấm bạc, ông rơi lệ, vô cùng tang thương nói: "Tương lai Kỷ Cương ta nhất định báo ân này!"

Cát Thanh Thanh vội vàng nói: "Kỷ thúc! Sao có thể nghĩ vậy! Huynh đệ chúng ta đều nên trả ơn dìu dắt và tình cứu mạng của ngài năm đó." Hắn vừa nói vừa thở dài một hơi, "Ai biết giữa đường lại vượt ngoài dự liệu, một đạp này của nhị công tử Tiêu gia thật đúng là đòi mạng. Kỷ thúc, còn cứu được sao?"

Kỷ Cương dò mạch tượng của Thẩm Trạch Xuyên, miễn cưỡng cười nói: "Con ngoan, A Mộ dạy phương thức cho nó, nó làm rất khá. Lúc này vẫn chưa tới mức không thể xoay chuyển, có sư phụ ở đây, chúng ta không sợ!"

Từ lúc Thẩm Trạch Xuyên bảy tuổi đã cùng Kỷ Cương và Kỷ Mộ tập võ. Một bộ Kỷ gia quyền kia lên tay cương mãnh, cần phải dùng tâm pháp Kỷ gia, người không có tâm chí kiên định thì không thể tu tập. Kỷ Cương khi ở nhà ghiền rượu như mạng, dạy cho đứa lớn xong liền quên mất đứa nhỏ. Kỷ Mộ trở thành huynh trưởng, mỗi khi học một chiêu liền muốn dạy đệ đệ một chiêu. Ai ngờ nhiều năm như vậy rồi, Thẩm Trạch Xuyên càng học càng khá.

Cát Thanh Thanh cúi người xem, nói: "Nhưng suy cho cùng vẫn còn nhỏ tuổi, chịu một nạn này e rằng thân thể cũng hỏng rồi. Kỷ thúc, ta sai người đi đun lại thuốc đại phu kê, ngài xem có thể đút cho nó hay không."

Thẩm Trạch Xuyên sốt đến nỗi moo lưỡi khô khốc.

Cả người y đều đau, giống như đang nằm trên đường lớn Khuất Đô, bị xe ngựa qua lại nghiền ép.

Đau đớn như lửa đốt không ngừng, thiêu cháy thân thể Thẩm Trạch Xuyên. Y ở trong tăm tối mộng thấy tuyết lớn tung bay, máu của Kỷ Mộ, hố trời lạnh lẽo, còn chịu một đạp trước mặt Tiêu Trì Dã.

Kỷ Lôi nói đúng, giờ khắc này sống sót chính là chịu tội. Y mang huyết nhục mà Thẩm Vệ cho, thì phải nhận tội phạt như vậy. Y thế thân cho tội ác của Thẩm Vệ, trở thành tội nhân mà những linh hồn oan khuất trên thế gian này rít gào. Y đã đeo cái gông xiềng này, về sau đều phải mang nặng tiến về phía trước.

Nhưng y không cam lòng!

Hàm răng bỗng bị người cạy mở, dòng nước ấm rót vào trong cổ họng. Thuốc đắng làm Thẩm Trạch Xuyên ứa nước mắt, y nghe được tiếng gọi quen thuộc, kiên cường chống đỡ mở mắt ra.

Kỷ Cương cho y uống thuốc, dùng ngón tay thô ráp lau nước mắt cho Thẩm Trạch Xuyên, nói nhỏ: "Xuyên nhi, là sư phụ!"

Cổ họng Thẩm Trạch Xuyên nghẹn ngào, thuốc sặc ra theo nước mắt chảy. Y thò ngón tay níu lấy góc áo Kỷ Cương, lại cắn chặt răng, sợ đây chỉ là giấc mộng trong cơn bệnh.

Tướng mạo Kỷ Cương khó coi, lão thoáng nghiêng đầu, tránh ngọn đèn dầu, nói: "Xuyên nhi, đừng nghĩ chuyện chết! Sư phụ sống tạm trên đời, chỉ còn mỗi con thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!