Hoa Hương Y quả thực chưa lớn bằng Thích Trúc Âm, nàng nhỏ hơn Thích Trúc Âm hai tuổi. Mấy ngày này được dưỡng trong thâm cung, gầy gò đi rất nhiều. Nàng nhìn thấy chân dung Thích Thời Vũ trước bàn thái hậu liền hiểu rõ rồi.
Thái hậu nắm tay nàng, hồi lâu mới nói: "Chồng già vợ trẻ, Thích Thời Vũ vẫn còn biết thương yêu."
Hoa Hương Y mặc cung trang màu tím, tựa đầu nằm nhoài trên đầu gối thái hậu. Thái hậu vỗ về mái tóc dài của nàng, nói: "Đừng thấy oan ức, nữ nhi Hoa gia đều gả đi như vậy. Con gả cho hắn, mấy năm sau chính là phu nhân chân chính của năm quận Khải Đông."
Bên trong điện có hương, Lưu Tương cô cô lặng lẽ ra hiệu nha hoàn và thái giám lui đi.
Hoa Hương Y cười cười, nói: "Chỉ là con không nỡ rời cô mẫu, Thương quận xa như vậy, muốn gặp người một lần, phải đợi đến một năm."
"Cô mẫu cũng luyến tiếc con." Thái hậu nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nàng tựa sát bên bà như khi còn bé, nghe thái hậu nói, "Lúc ai gia gả cho Quang Thành gia chỉ mới mười lăm tuổi, năm đó rời khỏi Địch thành, không nỡ xa nhất chính là chiếc đu dây trong nhà. Khi ấy ai gia thích tới ngồi lên đó, theo gió đung đưa, có thể nghe thấy náo nhiệt bên ngoài tường cao.
Mẫu thân dỗ dành ai gia, nói rằng đi tới vương cung Khuất Đô này, chỉ cần ai gia nguyện ý, hoàng đế sẽ vì ai gia làm ra chiếc đu dây giống hệt như vậy."
Hoa Hương Y yên lặng không nói gì.
Thái hậu là người Quang Thành đế sủng ái vô cùng, thế nhưng thứ Quang Thành đế cho lại không phải thứ thái hậu muốn. Khi bà bước vào Khuất Đô liền phát hiện sủng ái của phu quân chỉ như mây giữa trời, bà phải không ngừng cùng vô số nữ nhân hậu cung tranh đoạt niềm vui chốc lát kia.
Thứ không đáng tiền nhất trong Khuất Đô chính là tình ái.
Thái hậu vỗ vỗ đầu Hoa Hương Y, nói: "Đi tới Khuất Đô rồi, một cái chớp mắt đã qua ba mươi bảy năm. Bây giờ bé con cũng phải gả đi, ai gia thật sự đã già rồi. Ai gia tại Khuất Đô, nhìn thấy thế gian này nam nhi cường mạnh, bởi vì bọn họ có thể đăng khoa làm quan, còn có thể vượt ngựa cầm thương. Nữ nhi gia bị đưa vào khuê các, dạy dỗ đức giới, mặc cho con thiên tư thông tuệ, ước ao đi học, cuối cùng cũng phải gả đi thôi."
Trong mắt thái hậu bình lặng.
"Phụ thân dạy ai gia, nói thế gian này ông cùng với hoàng đế chính là trời trên đỉnh đầu ai gia, hoang đường buồn cười cỡ nào, ai gia là hoàng hậu, là cùng hoàng đế chia thiên hạ này, ai có thể làm trời trên đỉnh đầu ai gia? Ai cũng không thể làm trời trên đỉnh đầu ai gia! Huynh đệ trong nhà ai cũng đều ngu ngốc vô năng, Hoa gia chỉ có thể dựa vào gả nữ nhân đi để duy trì thể diện nhà cao cửa rộng, một đời lại một đời, đến cả oán giận cũng không thể nói, đây còn tính là cốt nhục tình thân sao?
Nếu thế gian muốn dùng mạnh yếu bàn luận thành bại, như vậy ai gia cũng có thể thắng."
Thái hậu vuốt tóc mai của Hoa Hương Y.
"Con phải nhớ kỹ, lần này không phải Thích Thời Vũ hắn chọn con, mà là con chọn hắn. Tương lai có lẽ ai gia sẽ bại, nhưng không phải là hiện giờ. Bé con của ai gia đi Khải Đông, không phải không thể làm gì, mà là thủ thế chờ đợi. Ngày sau bất luận phát sinh việc gì, có thể than thở, nhưng tuyệt đối không thể tự oán hối tiếc, bàn cờ thiên hạ này chỉ có thể tuyệt không hối hận.
Nếu đàn sói rình quanh không nơi nào ẩn nấp, vậy hãy cùng bọn họ đấu tranh một mất một còn đi."
Ống trúc trong điện lắc lư nhẹ, Hoa Hương Y chậm rãi nắm chặt tay thái hậu.
"Lời cô mẫu dạy, con tất không dám quên."
* * *
Bách quan yến được tổ chức vào đêm đầu xuân, quan địa phương lần lượt vào đô. Năm nay đã ít đi rất nhiều gia yến tiệc rượu, bởi ai cũng biết Hải Lương Nghi bây giờ đang chú ý sát sao, chụm đầu một góc liền thành chứng cứ kết tội rồi. Thời gian Lý Kiến Hằng đăng cơ chưa lâu, mượn một bách quan yến này, ai cũng muốn quan sát vị tân vương chút.
Hướng đi của Khuất Đô còn chưa rõ ràng, tất cả mọi người đều thận trọng từ lời nói đến việc làm. Chỉ có chuyện Hoa Tam càng truyền đi càng càng rầm rộ, khiến sự không vui của Thích Trúc Âm cũng chẳng có chỗ mà trút.
Mấy ngày gần đây Tiêu Trì Dã còn đang tất bật điều tra tám đại gia lại cũng nổi hứng thú với chuyện này. Đúng lúc gặp Tiêu Kí Minh vào đô, hai huynh đệ ở trong phủ nói chuyện phiếm.
"Hoa gia muốn tro tàn lại cháy, Thích lão soái dù háo sắc thế nào cũng không thể đáp ứng chuyện hôn sự này." Tiêu Trì Dã xem khoản chi tiêu của thiết kỵ Ly Bắc năm nay, thuận miệng nói.
"Cái này cũng khó nói chắc." Tiêu Kí Minh ngồi ở trước bàn lật xem quân vụ.
Tiêu Trì Dã ngước mắt, nói: "Đây có lợi gì với Khải Đông của lão?"
Tiêu Kí Minh ký tên, nói: "Đệ ở Khuất Đô cũng tiếp thủ tám đại doanh rồi, không điều tra sổ sách tám đại doanh sao?"
Tiêu Trì Dã nói: "Lúc Đại lý tự thanh trừng có đưa sổ sách cho đệ xem qua, bạc dư cùng quân lương của tám đại doanh đều tiếp tế Cấm quân năm nay rồi. Sao vậy?"
Tiêu Kí Minh nhìn công văn, suy tư chốc lát, nói: "Lúc Hoa Tư Khiêm còn ở đó, quân lương một năm của tám đại doanh vượt qua Biên quận mấy lần, khoản Hề Cố An khai báo không rõ ràng, có thể đi nơi nào? Nếu Hoa Tư Khiêm có thể một tiền hai sổ, thái hậu không thể giữ một cuốn sao? Bạc thì lưu động, thẩm tra chặt chẽ, chỉ cần đổi quan chức thẩm tra thành người của mình, đặt bên dưới mí mắt tám đại doanh, sổ sách hàng năm muốn thế nào thì viết thế ấy.
Dù Hoa gia có cắp rồi, ai dám động vào kho bạc bí mật của thái hậu? Số tiền này hiện tại chính là sính lễ của Hoa Hương Y, Thích Thời Vũ về công hay tư đều sẽ động tâm thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!