Chương 45: Tân đao

Đỏ bừng.

Thẩm Trạch Xuyên vốn tâm lặng như nước sâu, giờ đây cũng bởi hai chữ này mà dao động dập dờn. Trong túi tay áo còn giấu tấm khăn kia của Tiêu Trì Dã, giống như nhét vào một cây đuốc, không biết thần sai quỷ bảo gì mà nghe theo lệnh Tiêu Trì Dã, dẫn mồi hỏa thiêu đến viền tai y. Y biết rõ chỉ hồng một chút thôi sấn vào nơi trắng như tuyết cũng đặc biệt chói mắt, cho dù y mở miệng phản bác cũng không có bất kỳ sức thuyết phục nào.

Y như bị Tiêu Trì Dã giam trong một loại khốn cảnh nào đó, xung quanh đều là tấm gương trong suốt sáng ngời. Ánh mắt Tiêu Trì Dã muốn y lộ ra nguyên hình, còn muốn y quăng mũ cởi giáp.

Thẩm Trạch Xuyên liếm ướt môi, gạt bỏ đi sự bối rối chẳng chút thú vị này. Y cuộn ngón tay, không cho Tiêu Trì Dã cơ hội dò xét, cũng không để ý tới lời trêu chọc kia.

"Nên ngủ rồi, " Thẩm Trạch Xuyên nói, "đi gọi người đi."

Tiêu Trì Dã cảm thấy phản ứng "không thèm để ý ngươi" của Thẩm Trạch Xuyên đúng là mang theo ý tứ gãi cào, cào khiến hắn chỉ muốn thừa thắng xông lên. Nhưng mà muốn thắng không thể gấp, gấp sẽ dễ dàng rơi vào cạm bẫy. Vì thế hắn bỏ qua lần này, nói: "Các sư phụ tự có sắp xếp, không cần phải lo lắng. Ngươi mà muốn ngủ, có phòng phía đông còn trống."

Thẩm Trạch Xuyên dứt khoát đứng dậy.

Kỷ Cương cùng Tả Thiên Thu đã say mèm, mãi đến tận ngày kế cũng chưa tỉnh. Thẩm Trạch Xuyên dìu Kỷ Cương lên xe ngựa, đưa trở về.

Tiêu Trì Dã nhìn xe ngựa đi xa, nói với Thần Dương: "Hai ngày này chú ý động tĩnh của tám đại gia, xem ai đang đi lại."

Thần Dương gật đầu nghe lệnh.

* * *

Thẩm Trạch Xuyên theo xe ngựa lay động nhắm mắt dưỡng thần, xe ngựa đi tắt một vòng, trên đường thay đổi thành chiếc xe nhỏ không đáng chú ý mới đến chùa Chiêu Tội.

Kiều Thiên Nhai cõng lấy Kỷ Cương, cùng Thẩm Trạch Xuyên vào viện. Cát Thanh Thanh chờ đợi đã lâu, đi ra thấy bọn họ liền vội vàng tiến lên đón lấy.

"Không sao, " Thẩm Trạch Xuyên trấn an nói, "sư phụ chỉ say thôi."

Tề thái phó đứng ở dưới hiên nói: "Thanh Thanh dìu Kỷ Cương vào, cho hắn ngủ yên một giấc."

Cát Thanh Thanh liền đỡ lấy Kỷ Cương, cõng vào phòng.

Kiều Thiên Nhai tiến lên vài bước, quỳ trong tuyết, nói: "Thái phó gần đây khoẻ không?"

"Nhìn thấy ngươi, chỗ nào cũng khoẻ re." Tề thái phó lồng tay áo, nói, "Ngươi bây giờ cải danh thành Kiều Thiên Nhai, văn khế bán thân kia vô dụng rồi, nhưng ngươi vì chút tình nghĩa này mà nguyện ý ở lại, ta nên cám ơn ngươi."

"Chuyện quá khứ đối với Thái phó mà nói là đơn giản nhỏ bé, đối với ta mà nói lại là ân cứu mạng." Trên mặt Kiều Thiên Nhai hoàn toàn không đùa cười, hắn nói, "Năm Vĩnh Nghi Quang Thành gia tru diệt tham quan ô lại, cha và huynh của ta bị người mưu hại, nếu không có thái phó nhìn rõ mọi việc, xuất thủ cứu giúp, hai mươi nhân mạng của Kiều gia đều uổng mạng trước cổng thành rồi."

Tề thái phó nói: "Cha huynh ngươi đều là trung thần thanh chính liêm minh, chỉ là nhất thời bị lừa gạt oan, không có ta cũng sẽ bình an vô sự."

Kiều Thiên Nhai dừng hồi lâu, nói: "Kiều gia chưa đáp được ân tình này của thái phó."

Năm Vĩnh Nghi, phụ thân Kiều Thiên Nhai còn làm việc tại Binh bộ, Quang Thành đế nghiêm trị tham ô, Kiều phụ bị người tố giác, bị Đô sát viện tra được lai lịch trạch điền đứng tên bất minh, lúc trăm miệng cũng không thể biện bạch nổi là thời điểm Tề Huệ Liên trùng lý vụ án, mang Kiều phụ cùng mấy người Binh bộ ra ngoài. Chính bởi một lần này, Tề Huệ Liên gửi nữ nhi đính ước cho trưởng tử Kiều gia, nhưng mà đây chưa phải kết thúc, mấy năm sau đông cung oan uổng, Tề Huệ Liên từ thái phó bị giáng chức thành thứ dân, lúc lão theo thái tử lui vào chùa Chiêu Tội, Kiều phụ phản chiến hướng về phía thái hậu.

Đông cung sụp đổ, Hoa thái hậu dùng quyền của Phan Như Quý phê dấu đỏ, dùng danh nghĩa Quang Thành đế tra rõ dư nghiệt đông cung. Kiều phụ bởi vậy lần thứ hai vào ngục, lần này không còn Tề thái phó bảo đảm, Kiều phụ và trưởng tử toàn bộ đầu rơi xuống đất, người Kiều gia còn lại đều bị lưu vong đi Tỏa Thiên quan. Nữ nhi ruột của Tề Huệ Liên chết trên đường, nàng là trưởng tẩu của Kiều Thiên Nhai.

"Chuyện cũ không nói lại, " Tề thái phó dứt tóc bạc trắng, nói, "ngươi thoát khỏi tiện tịch không dễ dàng, bây giờ cần phải suy nghĩ cho kỹ càng, một khi theo Lan Chu, chính là trói buộc bản thân hoàn toàn, sinh tử cũng không do chính ngươi định đoạt."

Tóc Kiều Thiên Nhai bị gió thổi động, nụ cười của hắn mang vẻ phóng khoáng bất kham, nói: "Thái phó, ta đã không nhà để về, kiếp này ba lần nhận ân huệ của ngài cùng trường tẩu, không thể báo đáp vốn là trái nghiệp. Bây giờ dùng đến ta, cái mạng này của ta cũng hiến cho chủ tử. Kiều Tùng Nguyệt đã theo trưởng tẩu bệnh chết ở Thương quận rồi, Kiều Thiên Nhai ngày hôm nay chính là đao. Đao không có sống chết, cũng không có tự do.

Nếu giờ khắc này trời u mây mù, đường không dễ đi, vậy hãy rút cây đao ta đây, tùy ý dùng đi."

Tề thái phó chậm rãi đi ra, vịn vào cột trụ, nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên nói: "Lan Chu, năm nay cũng sắp qua rồi, lễ cập quan* của con, tiên sinh vẫn còn chưa cấp."

*Lễ cập quan: lễ đánh dấu tuổi trưởng thành của nam tử

Tay áo bào của Thẩm Trạch Xuyên bị thổi phất, y tựa có vô vàn cảm xúc.

Tề thái phó nói: "Bây giờ con đã có bản lĩnh gánh vác, nhưng con đường này còn dài lắm, giết thù xưa, trừ tám cửa, lật án cũ, bình Trung Bác, mỗi một việc đều không dễ dàng. Kỷ Cương muốn tặng con một cây đao, ta cũng phải tặng con một cây đao, con nhận lấy đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!